Chương 142: Cướp đường gặp nạn, thổ phỉ bỏ trốn! (2)
Lần này mọi người chỉ ăn không ai nói, toàn tiếng húp nước mút mì xì xoạp, tới về sau ngày Trương Kiệt nhận ra cách ăn của Tiêu Thành Cương là hợp nhất với loại mỳ dài mà không đứt này, cũng vớt sợi mỳ ngửa cổ mút một cái đầy miệng, hớp thêm ngụm canh, nhai đã vô cùng, mấy người khác nổi tính trẻ con làm theo, nhìn chẳng khác gì Tôn Ngộ Không ăn mỳ, Giản Phàm đứng xem cười suốt.
Lục Kiên Định ít nhiều còn giữ tư cách đội trưởng, ăn xong mặt thỏa thuê lắm, lấy đũa lau miệng nhìn Giản Phàm đứng khoay tấy dựa người ở cửa bếp, cố ý hỏi: “ Này các anh em, ăn mau còn lên đường ... Mọi người nói xem, ăn có ngon không?”
“ Không ngon ... “ Tiêu Thành Cương dài giọng đặt nồi lên bàn, hạnh phúc rên ư ử như lợn con, mấy người còn lại lén lút nới thắt lưng, ngửa cổ dựa vào ghế thở, ai nấy mặt mày khoan khoái lắm, có điều đều nói không ngon, lý do là không bằng Quốc Tân Quán.
Quần chúng đã phản ánh như thế Lục Kiên Định có đề tài để nói rồi, châm một điếu thuốc ngậm vào miệng, sau đó khoác áo đứng dậy: “ Nghe thấy rồi chứ, ai cũng bảo không ngon, tiền cơm miễn trả nhé!”
“ Đúng, đúng, đúng! “ Một đám ăn cướp phụ họa
“ Rồi, rồi, tôi còn chưa đòi tiền, các anh đã sợ thành như thế rồi, đi luôn đấy à? “ Giản Phàm đi theo Lục Kiên Định: “ Đội trưởng, cho dù kinh phí eo hẹp cũng không tới mức không dám ở lại một đêm chứ? Để tôi an bài cho mọi người.”
“ Cậu an bài cho hai đứa chúng là đủ rồi.” Lục Kiên Định chỉ Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt: “ Cho hai cậu nghỉ phép một đêm, Thành Cương về thăm người nhà, Trương Kiệt, mai đưa Giản Phàm về đội, những người khác, đi!”
Mấy người khác lần lượt đứng dậy, Giản Phàm chẳng hiểu xảy ra chuyện gì, đuổi theo tới tận xe: “ Đội trưởng, kỳ nghỉ của tôi còn mấy ngày nữa cơ mà.”
“ Cậu xem, không phải là tôi nghĩ cho cậu à, ngồi xe công về, tiết kiệm được tiền xe cộ, đúng không? .. Ha ha ha ... Đi đây. “ Lục Kiên Định cười ha hả vỗ vai Giản Phàm đi lên chiếc SUV, phía sau còn một chiếc xe việt dã nữa, chính là chiếc Hồ Lệ Quân hay lái, hôm mùng ba đã trả về đội:
Có lẽ chuyện không đơn giản, khó nói nhanh gọn được mới để lại Trương Kiệt, Giản Phàm quảy trở lại quán thì hai tên kia vừa xoa bụng vừa thở, xem ra đã đạt tới cảnh giới tối cao của no rồi. Trương Kiệt sờ túi lấy ra ba tờ 100, đưa Giản Phàm: “ Đội trưởng để lại đấy, đừng quên viết hóa đơn.”
“ Thừa rồi, không hết nhiều như vậy đâu, hơn 200 thôi.” Giản Phàm cười:
“Thế thôi à?” Trương Kiệt ngạc nhiên, sáu người ăn no nứt bụng lại còn ngon như thế mà tính ra chưa tới 50 đồng mỗi người, nơi này đúng là thiên đường: “ Hề hề, còn lại chúng ta chia nhau.”
“ Biến, lộc của nhà tôi mà cũng dám chia phần à, đừng mơ. “ Giản Phàm khôi phục bản tính gian thương, đưa tấy thu tiền cho vào túi, đá Tiêu Thành Cương đang xoa bụng một phát: “ Dọn dẹp bàn đi, chỉ biết ăn .. Còn anh nữa Trương Kiệt, theo tôi, vứt hai thùng rác ra ngoài, làm lao động nghĩa vụ cho tiêu cơm.”
Nhà của Tiêu Thành Cương nằm ở rìa huyện thành, mấy người thu dọn đóng quán, lái chiếc xe bán tải chờ rác đi đổ, tiễn tắm Cường và Tiêu Thành Cương về nhà, chỉ còn lại hai người. Trương Kiệt bụng được nuôi no rồi, cái mồm không dừng, dọc đường khen Giản Phàm nấu ăn trong quán ngon hơn ở thành phố, lại khen Giản Phàm ở Ô Long thuộc giai cấp có nhà có xe, chả phải lo lắng gì, rồi than phiền sao không dẫn hắn đi mát xâ, hay mời tới nhà tắm công cộng 5 đồng nào đó, ngâm nước nóng nghỉ ngơi.
“ 5 đồng mà anh muốn tắm nước nóng? Tự mình ra sông kiếm cục đá mà cọ trym đi, tới nhà tôi ngậm cái miệng lại, nếu không tôi ném ra ngoài đường. “ Giản Phàm đe dọa, mẹ gọi điện thoại thúc giục hai lần, quá 0 giờ rồi, nên vội vàng lái xe đưa Trương Kiệt về nhà.
Trong điện thoại đã nói trước, về tới nhà thì cha mẹ đã chuẩn bị trà mới, trò chuyện với Trương Kiệt vài câu rồi về phòng. Giản Phàm dẫn Trương Kiệt vào phòng mình, trải giường mời vị đại giả này ngủ. Tên này giống mọi khi, trước tiên ném quần áo, rút súng nhét dưới gối, Giản Phàm ngứa tấy tát một phát rút súng khỏi gối, cầm súng mát lạnh trong tắy, không khỏi hưng phấn răng rắc kiểm tra đạn, giơ lên nhắm thử.
Trương Kiệt hết hồn né người sang bên:” Này này, đừng chĩa vào tôi, cướp cò thì sao ... Cậu lâu ngày không được bắn ai nên ngứa tấy rồi à?”
“ Xì, loại súng nhẹ hều này cho nữ nhân dùng, không hứng thú ... Tôi thích súng nặng, lực giật cao cơ, thế mới đã. Này Trương Kiệt, Lục Béo bảo anh kéo tôi về à? “ Giản Phàm tháo băng đạn, để súng lên trên bàn:
“ Đừng có cứ nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ nhé, hiện giờ có mấy ngôi sao mới đang lên, cậu không còn xuất chúng nữa rồi, biết tôi muốn cho cậu xem cái gì không? “ Trương Kiệt lấy ra một cái PDA, không đưa Giản Phàm xem ngày mà còn thần bí tạo kịch tính:
Chỉ là hắn chọn nhầm đối tượng nhử mồi rồi, Giản Phàm phủi đít đứng dậy: “ Không hứng thú, đi ngủ đây.”
“ Ê ê, đừng đừng, vãi chứ, càng ngày càng lên mặt rồi, tôi cầu xin cậu xem, được không?” Trương Kiệt rối rít ngăn cản, ấn Giản Phàm xuống giường, đưa PDA rằ:
Trên đó là hình ảnh của một nhà nghỉ, không rõ ở đâu, hiện giờ bắt giữ trọng phạm đều có video hiện trường. Chỉ thấy một người mặc Âu phục từ trong nhà nghỉ đi rằ, sau đó một đám người mặc thường phục mai phục bốn xung quảnh xông vào nhưu sói đói, nghi phạm chỉ chạy được vài bước đã bị bảy tám người đè xuống, bắt giữ phong cách Trung Quốc tiêu chuẩn, bẻ cánh tắy, đè chân, còng ra sau, tóm tóc kéo nghi phạm ngẩng đầu lên chụp ảnh.
Vừa nhìn mặt người đó, Giản Phàm giật mình: “ Oa, Đồng Cô Sơn bị bắt rồi, ở đâu thế?”
“ Phiên Ngu Quảng Đông, thiếu chút nữa để thằng này chạy mất.” Trương Kiệt nói rất uy phong:
Giản Phàm quảy ngược video xem kỹ thêm hai lần nữa, bới móc: “ Không phải đội trọng án chúng ta bắt, anh lên mặt cái quái gì chứ?”
“ Cảnh sát thiên hạ cùng một nhà, ai bắt mà chẳng thế, sao phải phân biệt .. Xem tiếp đi, sau đó còn có thứ hay hơn đấy. “ Trương Kiệt nằm xuống giường ngáp dài một cái:
Phát đoạn video tiếp theo, Giản Phàm phải bất ngờ thốt ra tiếng, là lễ hội hàng năm của chiến tuyến công an toàn thành phố, sau bài cả cảnh sát có một đám người đeo hoa đỏ đi lên bục, cầm phần thưởng, cười tươi rối, người làm Giản Phàm kêu ra tiếng chính là Ngô Đích, còn đứng đầu hàng ngũ.
“ Thế thì sao? “ Giản Phàm ném trả PDA cho Trương Kiệt, biết thứ này do Lục Kiên Định cố ý để kích thích y:
“ Để tôi giải thích cho cậu nghe, theo công bố của cục công an thành phố với thị dân, vụ án Phân cục Tấn Nguyên là do tỉnh dốc sức phá án và do cục hỗ trợ, hiện giờ công đầu là của Ngô Đích, bắt Đồng Cô Sơn là nhờ thông tin hắn tổng hợp rằ, công này lớn lắm, trực tiếp được tỉnh duyệt công lao hạng 2 ... Đội trọng án chúng ta thì thảm rồi, vụ án giết người đường Trần Thủy, vụ án buôn lậu cổ vật 1226 chưa bắt được thủ phạm, giờ sở với cục suốt ngày thúc giục, cục trưởng Lương tới đội tuyên bố, không phá được án, không bắt được nghi phạm thì cách chức ... Tức là cách chức đội trưởng Lục của chúng tắ.” Trương Kiệt giọng điệu tỏ rõ sự bất mãn với bên trên, chỉ là nói một hồi chẳng thấy Giản Phàm có phản ứng gì, ngạc nhiên: “ Hả, cậu không bất ngờ à?”