Hắc Oa

Chương 143: Choảng tỉnh giấc mộng. (1)

Chương 143: Choảng tỉnh giấc mộng. (1)

“ Có gì mà bất ngờ? “ Giản Phàm nhún vai, ở loại chuyện này y sớm nhìn thấu rồi:
Trương Kiệt chưa cam tâm:” Đồng Cô Sơn đã bị bắt, cậu không thắc mắc vì sao vụ án không có tiến triển à?”
“ Vụ án giết người năm 91 ở tòa nhà Quốc Tân, khẩu cung 0. Vụ án bốn hòa thượng dính líu XHĐ, 17 người liên quản tới vụ án, khẩu cung 0. Vụ án giết người chôn xác sân bay Vũ Túc, khẩu cung 0. Sau khi quyền phán quyết tử hình thu về tòa án nhân dân tối cao, về lý luận là tôn trọng nhân quyền của nghi phạm, nhưng trong thực tế' lại cho đám tử tội này một tia hi vọng, bao năm quả những sự kiện ác tính có khẩu cung 0 nhiều lắm ... Đồng Cô Sơn mới hơn 30 phải không, nếu là hắn, mười mấy năm trước mới trên 20, từ thời đó mà dám giết người, từ lá gan, nhãn quảng sớm lô hỏa thuần thanh, mấy thủ pháp thẩm vấn áp dụng với người bình thường không dùng được với hắn đâu.” Giản Phàm nói một cách tỉnh bơ:
Trương Kiệt bóp tấy răng rắc: “ Cái tên này là thành phần chống đối xã hội, lúc áp giải lên xe còn cười nói chào hỏi cảnh sát, trên tỉnh mời tới mười mấy chuyên giả thẩm vấn, đúng như cậu nói, khẩu cung 0, vụ án này, phá đã khó, thẩm vấn càng khó.”
“ Vậy mọi người đi đâu? À, bắt Lý tắm Trụ và Tề Thụ Dân? Không được à?”
“ Còn gì nữa, đội trưởng Tần một nhóm, chú Trần một nhóm, đám vương bát đàn đó chỉ huy bọn tôi tới Vân Thành, Hạ Huyện, Lâm Phần ... Chạy bảy tám huyện rồi, bắt đầu từ mùng 9 tới tận giờ, gần 20 ngày, chẳng bắt được một cọng long, còn nhầm người ... Đội trưởng lần này xui xẻo, ở Vân Thành bắt nhầm chủ mỏ than, người ta đang kiện, bị cục trưởng Lương, chi đội trưởng chửi mắng một trận, bảo bọn tôi xéo về ...” Trương Kiệt cười trên đau khổ của người khác, nói chung không phải chạy rông như chó hoang là may rồi:
“ Vậy tôi về có ích gì?” Giản Phàm hứng thú với việc phá giải câu đó thôi, giờ vấn đề là truy bắt, công việc thể lực vô vị:
“ Có tin tức về Tề Thụ Dân rồi, nên bọn tôi mới rút về hết.”
“ Thôi xong! “ Giản Phàm hiểu ngày ra tức thì, vỗ trán cảm thán: “ ra nước ngoài rồi à?”
Trương Kiệt mắt chớp chớp đầy kinh ngạc, gật đầu xác nhận, giờ không như trước kia hơi chút là ngốc nghếch hỏi vì sao nữa, tiếp xúc với Giản Phàm lâu đã biết đầu óc của y không giống người thường, xem ra ở nhà lâu như vậy không mất sự nhạy bén: “ Giản Phàm, có phải cậu chọc giận chi đội trưởng rồi không?”
“ Đâu có, chọc giận thế nào?”
“ Tôi nghe đội trưởng nói, đội trọng án đã báo công lên, ngày cả Tiêu Thành Cương cũng có tên, chỉ thiếu mỗi mình cậu thôi. Tôi nghe nói là cục muốn điều động cậu tới ban thông tin tội phạm, cũng bị chi đội trưởng áp xuống, nếu không vì sao cậu được nghỉ dài như thế, đó là vì cậu bị gạt sang lề đấy. Chi đội trưởng bẩn lắm, nóng lên có khi đuổi cậu xuống đồn làm tra hộ khẩu .. “ Trương Kiệt hạ thấp giọng xuống:
Giản Phàm cười nhẹ như chẳng thấy có gì lạ: “ Chuyện trong dự liệu, chúng ta là viên gạch của đảng, muốn chuyển đi đâu thì chuyển, tôi muốn xuống đồn mà chẳng được, làm tra hộ khẩu, kiếm chắc ít tiền, tội gì mà không làm?”
Nhìn cái điệu cười của Giản Phàm, Trương Kiệt nổi hết da gà da cóc, cơ mà Giản Phàm không nói gì thêm cũng đành chịu, tên này nhìn có vẻ mồm mép, kỳ thực kín miệng kinh khủng, trừ khi y muốn nói rằ, còn không chẳng ai biết trong cái đầu quỷ quái kia chứa gì: “ Còn một người nữa nhờ tôi hỏi thăm cậu.”
“ Chị Hồ phải không, chị ấy sao rồi?” Giản Phàm vui vẻ ngay, rất nhớ chị Hồ, chủ yếu là nhớ chuyện đó rồi:
“ Chị ấy điều lên cục rồi, nơi đó thiếu nữ đồng chí, thân phận vừa vặn, chuyên điều tra vụ bắt cóc trẻ em ... Tôi nói tới đội trưởng Tần cơ.”
Hồ Lệ Quân bị điều đi rồi? Sao lại đúng lúc này, mấy vụ án đang dang dở mà, hiện nhiệm vụ chính là truy bắt, đó là sở trường của chị ấy, vậy mà lại điều lên cục làm mấy việc văn phòng à? Chẳng lẽ có kẻ giở trò? Tuy thế còn có chuyện phải bận lòng hơn Giản Phàm nhíu mày: “ Anh ấy làm sao?”
“ Đình chỉ rồi.”
“ Hả, sao vậy, thu tiền bẩn à?”
“ Cậu mới thu tiền bẩn, cái đó thì có gì đâu, lần này lớn chuyện rồi. “ Trương Kiệt cố ý nói nửa chừng:
Giản Phàm đang sốt ruột không muốn chơi trò đoán đố: “ Nói mau lên.”
“ Kỳ thực vẫn là tại cậu, có nhớ lão già tên Tề Kiến Quốc mà cậu bắt được ở xưởng mỹ nghệ không?” Trương Kiệt giải thích:
Té ra là lão già đó khi nhận diện nghi phạm, nhận ra Hứa Bân, quản lý của Tề Nguyệt Các, người họ Hứa đó từng tới xưởng mỹ nghệ. Ngũ Thần Quảng e là đã có chút sốt ruột, bắt Hứa Bân, sau đó phong tỏa Tề Nguyệt Các, tịch thu hơn 100 món đồ cổ. Nhưng chuyện này khiến một đám đầu não viện bảo tàng tỉnh, hiệp hội bảo vệ văn vật, điện thoại tới cục, chụp đống mũ "chấp pháp dã man", " bắt giữ thương nhân hợp pháp", mà chi đội trong chuyến hành động đó không tìm ra đủ chứng cứ thuyết phục ở Tề Nguyệt Các, không phát hiện cổ vật vi phạm, cơ cấu hữu quản trên sợ ra lệnh tra tới cùng. Kết quả không cần nói Giản Phàm cũng biết, Tần Cao Phong gánh tội thay cho Ngũ Thần Quảng.
“ Đừng cười đểu, chưa hết đâu, giờ tôi nghe nói Tề Nguyệt Các đã mời luật sư, cáo trạng cơ quản chấp pháp biết luật phạm luật, nghiêm trừng người gây chuyện, đền bù tổn thân kinh doanh, giờ đội một nổi tiếng rồi ... Vốn ban tuyên truyền của chúng ta còn có tiếng nói, nhưng báo chí chẳng nể nang gì hình cảnh chúng tắ, báo lớn báo nhỏ bêu rếu, đội trưởng Tần thành danh nhân trên mạng rồi, chi đội lẫn trên cục chỉ có thể trơ mắt nhìn, nếu không khai đao với đội trưởng Tần không thể yên lòng dân. “ Trương Kiệt chép miệng không thôi:
“ Hừ, lòng dân không bị chấp pháp cưỡng bức thì cũng bị người có tiền lừa gạt. “ Giản Phàm cười không rõ ý vị, giống như đem hết chúa cay mặn ngọt đổ một phát vào bụng, nghĩ đống chuyện hỗn loạn bất công đó, hồi lâu cảm khái: “ Con mẹ nó, đây đúng là cái thời đại thần kỳ, nói đi, muốn tôi làm gì?”
“ Đội trưởng Lục muốn cậu về tổ chức tiểu tổ truy bắt, anh ấy hoài nghi tin tức của bọn tôi có vấn đề, hơn nữa có kẻ giở trò bên trong, nếu không từ trước năm mới đặc cảnh cùng bao người hiệp trợ như thế, thêm vào tuyết lớn lấp đường, sao mấy nghi phạm đều trốn hết như vậy ... Giờ xác nhận Tề Thụ Dân, Liên Nhận đã xuất cảnh, nhưng trong đội hoài nghi Lý tắm Trụ chưa xuất cảnh.” Trương Kiệt đi thẳng vào vấn đề:
“ Giờ mới hiểu ra thì quá muộn rồi đấy, ngủ đi, đừng sốt ruột, phá án như nấu cơm, chưa đủ lửa chưa nhấc nồi ra được, nếu không cơm sẽ sống. Ha ha ha, Tề Viên Dân đối đầu với cơ quản chấp pháp à, vậy đây là chiêu thất bại nhất của hắn, hắn sắp xong đời rồi ...” Giản Phàm thuận tấy lấy cái PDA, tắt đèn rồi sang phòng Lỵ Lỵ ngủ, trước khi đi nhớ ra hỏi: “ Ai điều động chị Hồ, Tiêu Minh Vũ à?”
“ Sao tôi biết mấy chuyện đó, nhưng nếu là phó cục Tiêu thì cũng bình thường, chị Hồ do một tấy ông ấy đề bạt mà.”
Giản Phàm sửng sốt, nhưng bảo y nghi ngờ Hồ Lệ Quân thì không, dù chỉ trong tích tắc.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất