Hắc Oa

Chương 142: Đùa chơi tình thật. (1)

Chương 142: Đùa chơi tình thật. (1)

Tương Địch Giai thấy Giản Phàm mãi không có phản ứng, tấy quấn dây nơ càng chặt, thít ngón tấy đến tím tái, đầu ngón tấy đã đỏ bầm, lấy dũng khí nói tiếp, giọng hơi nhanh chẳng giống sự điềm đạm thường ngày, như sợ không nói ra hết một lúc sẽ không đủ dũng khí:” Xem ra không thể quá tin vào thứ mắt mình nhìn thấy, hôm đó thấy Tằng Nam tới nhà cậu như vậy, tôi cho rằng cô ấy là bạn gái cậu ... Có điều về sau Tằng Nam nói rằng, cậu nhận một vụ án, công tác cũng điều chuyển, đang bận tối mắt. Cô ấy kể cho tôi nghe chuyện bản thân, nói rằng cậu là người rất thông minh, rất lương thiện, rất đáng mặt nam nhân, bảo tôi không nên bỏ lỡ, cô ấy cũng nói cậu đang thất tình ... Nhiều ngày không thấy cậu tới đón nữa, tôi tưởng mình dọa cậu chạy mất rồi.”
“ Chị. “ Giản Phàm hít một hơi: “ Không, em không phải bị chị dọa chạy, mà là chính bản thân.”
“ Là sao?” Tương Địch Giai không hiểu:
Giản Phàm cười còn đắng hơn trà:” Không phải là em sợ trách nhiệm, mà là không có năng lực gánh lấy trách nhiệm ấy ... Thích một người, yêu một người và thực sự tới với nhau là hai chuyện khác nhau.”
Cho dù hai người có cả ngàn cả vạn lý do thích nhau, nhưng cũng có cả ngàn vạn lý do hiện thực ngăn cản hai người nắm tấy nhau, đôi khi tự hỏi lòng, mình có thể không để ý tới tấn cả, nhưng người mình thích thì sao? Mình có thể bấp chấp tất cả, nhưng người mình thích thì sao? Một lần đổ vỡ làm Giản Phàm tới giờ vẫn chưa đủ niềm tin ... Giống Lương Vũ Vân nói, y vẫn đang nhặt nhạnh mảnh vỡ gắn vào trái tim mình.
“ Cho nên cậu luôn giữa khoảng cách ái muội giữa chúng tắ, nhưng né tránh nói tới tình cảm và tương lai? Né tránh trách nhiệm mà cậu sợ mình không gánh được? ... Nếu như cậu không biết tôi có thể tính vào người tàn tật, có phải cậu định giữ quản hệ mập mỡ của chúng ta tới mãi mãi không?” Nữ nhân ở mặt tình cảm gần như có thiên phú trời sinh, Tương Địch Giai không có mấy kinh nghiệm yêu đương tựa hồ thấu hiểu phần nào cảm xúc của Giản Phàm:
“ Trong mắt em, chị luôn hoàn mỹ nhất, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không thay đổi.” Giản Phàm nói một câu chắc nịch, lòng xúc động lặng lẽ đưa mắt nhìn cô gái ôn nhu xinh đẹp đang nhìn y với ánh mắt chan chứa thâm tình cùng thẹn thùng, đột nhiên lại ngập ngừng buồn bã:” Sau khi biết chuyện đó, em nghĩ tới chúng ta tới với nhau, nhưng nghĩ rồi lại sợ ... Nếu em là một người giàu có, em không sợ, em có thể cho chị cuộc sống ưu việt mà người khác không cho được. Nếu em có học vấn thì cũng không sợ, chúng ta sẽ có rất nhiều đề tài chung, không lo một ngày chị thấy em buồn tẻ. Nếu em có thân phận địa vị, cũng không sợ, ít nhất có thể công khai khoác tấy chị trước mặt bạn bè người thân của chị ... Nhưng em có gì, có chút thông mình, có chút khác người, song mấy thứ đó chưa đảm bảo được gì cho tương lai cả, sở trường nhất là nấu ăn, giờ ngày cả nghề cũng làm sai.”
Một phen thổ lộ vừa chân thành vừa kỳ quái làm Tương Địch Giai không biết nên cảm động hay bật cười, xoay lại chén của Giản Phàm, vừa rót trà vừa nói:” Đôi khi ai cũng phải làm chuyện mình không thích, giống như uống trà vậy.”
Hình như lạc đề rồi, lại như có ẩn dụ gì, chén rót đầy để trước mặt Giản Phàm, nhìn y đầy hứng chí, Giản Phàm bị ánh mắt cô làm chột dạ, cầm chén trà không muốn uống lên miệng, do dự mãi không uống, nghe Tương Địch Giai nói:” Cha tôi nói trà có ba đạo, đạo thứ nhất đắng như sinh mệnh, tôi nếm quả rồi, nếm tới khắc cốt ghi lòng; đạo thứ hai là ngọt tựa ái tình, tôi đang được nếm trải, chỉ không biết là có phải không, nhưng tôi thấy rất ngọt; đạo thứ ba là nhạt như gió thoảng, tôi không biết tôi có đạt được tới cảnh giới đó hay không. Điều cậu nói đều là thứ ngoài thân, nếu cuộc sống đều do những thứ đó tạo nên thì còn ý nghĩa gì? Nếu như tôi cũng để ý tới những thứ đó thì hai chúng ta có ngày hôm nay không? “
Không biết từ khi nào, chén trà trong tấy Giản Phàm không còn giọt nào, vào hết miệng rồi, lần này không thấy vì đắng, căn bản chẳng thấy vị gì:” Chị ... Chị nói sâu sắc thế là ý gì? Ý chị là giữa hai chúng ta không có khoảng cách.”
“ Biết rồi mà còn hỏi, đồ ngốc.”
Giản Phàm nghe một cái lòng bừng sáng, ấm áp , rồi đầu óc váng vất, mặt xuất hiện nụ cười xấu xâ:” Xưng hô thay đổi rồi, tình huống thông thường, nữ nhân một khi gọi ai đó là đồ ngốc, vậy chỉ có một khả năng thôi.”
“ Khả năng gì?”
“ yêu tên ngốc đó rồi.”
“ Đúng thế, tôi yêu một tên ngốc đấy, tôi thích ở bên cạnh tên ngốc đó vui vẻ chẳng suy nghĩ gì đấy.” Tương Địch Giai nói như trút được gánh nặng trọng lòng, cô yêu một chàng trai nhỏ, rất nhiều lần thấy được ánh mắt lo được lo mất của y, thấy được y bị dày vò còn quá cả mình:” Chỉ là không biết tên ngốc đó có thực sự thích tôi không?”
Giống như bây giờ, cô phải dùng đôi mắt mình cổ vũ rất lâu, tên ngốc mới lấy được dũng khí thổ lộ:” Chị, em yêu chị, thật đấy, còn thật hơn vàng nữa.”
Tuy lời nói có chút yếu ớt, nhưng lần này ngữ khí của Giản Phàm rất kiên quyết, hơn bất kỳ lần thề non hẹn biển nào trước đó. Hai người biết nhau rất lâu rồi, một năm rồi, nhưng dường như hôm nay mới bắt đầu, Giản Phàm n hìn đôi mắt khiến y vô số lần rung động, đôi mắt dù giận dữ cũng mang vẻ hiền hòa, nhiều lần không định gặp lại nữa, cuối cùng không thoát được đôi mắt đó.
Có lẽ giữa hai người thực sự không có khoảng cách?
Thời gian ngừng trôi, ánh mắt như ngưng đọng, Tương Địch Giai cong môi cười, giống như mong đợi gì, lại xấu hổ không nói rằ, Giản Phàm đưa tấy rằ, nhích người, kéo cô vào lòng, cầm lấy bàn tấy trắng trẻo non mịn của Tương Địch Giai hôn lên, còn ngậm từng ngón tấy như ngọc vào miệng mút nhẹ. Tương Địch Giai một loại thoải mái chưa từng có từ ngón tấy truyền tới, nhắm mắt lại hưởng thụ, cảm giác lưỡi Giản Phảm thuận cánh tấy mình hôn dần lên nách, rồi ôn nhu ngậm lấy tai cô, hôn mũi, mắt, má ... rốt cuộc tới chỗ cả hai cùng khao khát trông đợi, khẽ chạm vào cánh môi hơi khô vài cái, Tương Địch Giai đã đưa chiếc lưỡi nhỏ ướt át rằ, quấn lấy nhau, nước bọt của cô không ngừng bị Giản Phàm tham lam mút lấy, nuốt xuống, hô hấp gấp pháp, hai cánh tấy vươn ra ôm lấy cổ Giản Phàm.
Mọi khoảng cách biến mất sau nụ hôn ngọt ngào như mật này.
Lúc này trong phòng khách cũ kỹ có đôi người ngọc quấn quít lấy nhau, dưới ánh đèn nhu hòa, Tương Địch Giai như làm động tác yoga, nửa quỳ, không phải nói là cưỡi trên đùi Giản Phàm, mái tóc buông xuống che đi nụ hôn cuồng nhiệt của hai người, đó là nụ hôn mang tính xâm lược, thân thể ấm áp, ngọt ngào giữa răng lưỡi. Giản Phàm tâm thần ngây ngất, nụ hôn sâu như toàn bộ mỹ thực mình từng nếm, và mình cũng biến thành mỹ thực tiến vào miệng chị Tương.
Thời khắc đó đầu óc Giản Phàm mê loạn, nhưng lại ngộ ra cảnh giới vô úy " chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu", đột nhiên hiểu rằ, vì sao mỹ nhân lại có tư cách sánh ngang giang sơn.
Nụ hôn vong tình, nhưng nam nhân không thỏa mãn chỉ có thế, tấy Giản Phàm vươn ra sau lưng Tương Địch Giai, áo mỏng nhẹ nhàng, không cản nổi bàn tấy heo, hết sức tự nhiên chạm vào vòng eo trơn mịn, luồn vào trong áo, chạm vào vết thương nổi lên trên da thịt mịn màng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất