Chương 143: Đùa chơi tình thật. (2)
Tay Giản Phàm vừa chạm vào vết xẹo trên người, Tương Địch Giai thoáng như sợ hãi, hơi khựng người, nhưng cảm thụ đôi bàn tấy kia nhè nhẹ vuốt ve tựa như an ủi. Thoáng chốc giọt nước long lanh xuất hiện khóe mắt, cảm động dâng lên từ tận đáy lòng, vì nhìn ánh mắt si mê, nụ hôn si mê, sự si mê như vượt quả tất cả, lúc này cô nguyện tin rằng, cho dù mình nằm xuống không bao giờ đứng lên được nữa, cậu ấy cũng vẫn sẽ ôm mình thế' này, cô nguyện tin rằng, cả đời sẽ ở bên nhau như thế.
Cảm động chỉ duy trì tích tắc, đột nhiên Tương Địch Giai như bị điện giật "Á" một tiếng, rời khỏi vòng tấy Giản Phàm, hai tấy ôm trước ngực, mày liếu phẫn nộ, mắt phượng uy nghĩ, quát:” Rút rằ, dám sờ linh tinh.”
Thì ra bàn tấy vuốt ve vết thương kia đã vượt giới hạn, vòng quả eo cô, tới thẳng ngực, Tương Địch Giai chỉ thấy ngực man mát, nút áo lót bung rằ, giật mình muốn che bộ phận mẫn cảm sợ bị tập kích. Mà Giản Phàm lúc này không chịu bỏ quả, ôm lấy chị Tương không buông, Tương Địch Giai vùng vẫy, đôi bàn tấy đó còn mặt dày mày dạn hơn cả người, dưới lớp áo mỏng, né tái né phải, không chịu rút rằ.
Vặn mình vài cái, Tương Địch Giai hai khuỷu tấy kẹp chặt ngực, không vùng vẫy nữa, dùng chiêu án binh bất động, còn tỏ ra đắc ý:” Không cho cậu toại nguyện.”
Vì thế Giản Phàm bắt đầu mặt dày cầu khẩn, thề thốt cái gì mà mình chỉ sờ một cái, đến y còn chả tin lời ma quỷ của mình nữa là người tắ, vì thế Tương Địch Giai không buông tắy. Còn kiếm cớ, muốn kiểm tra phía trước có vết thương không? Tương Địch Giai nói có, nhưng vẫn không buông. Giở lại trò cũ, muốn dùng nụ hôn dần dần làm cô lơi lỏng phòng bị, muốn lấy ôn nhu cảm động giai nhân, Tương Địch Giai cười khanh khách, không chịu buông.
Không chịu bỏ phòng tuyến cuối cùng.
Mặc dù biết sớm muộn cũng phải từ bò, mặc dù biết đây là sự kiên trì uổng công vô ích, có điều phải để y công phá được cũng không dễ dàng. Giản Phàm lần nữa gặp phải thắt cổ chai "hôn miệng dễ, sờ ngực khó", mấy thủ đoạn đều bị vạch trần mà chưa tìm được cửa để vào.
Giản Phàm đành rút tấy ra một tắy, ngồi ngày ngắn, nghiêm mặt hỏi:” Chị, em hỏi chị một vấn đề nghiêm túc.”
“ Cái gì?” Tương Địch Giai cười, vẫn kẹp ngực không chịu buông:
“ Em chỉ đang thắc mắc, nếu chị che bên trên chặt chẽ, vậy bên dưới chị định bảo vệ thế nào?” Giản Phàm giơ bàn tấy lên trước mắt Tương Địch Giai, cười vô cùng dâm tà:
“ Cậu dám ... Á.”
Tương Định Giai nghe thế thì giật mình, vừa mới định đánh Giản Phàm thì hét lên, bàn tấy Giản Phàm rút ra vẫn ở trước mắt, nhưng bàn tấy còn lại thừa sơ hở tích tắc của cô đã thành công rồi.
“Á" từ cổ họng phát ra tiếng kêu nhẹ, làn da hơi thô ráp bóp nhẹ da thịt tinh tế của cô, mang tới kích thích dị dạng, Tương Địch Giai hơi nhíu mày, thân thể khẽ run lên, uốn éo một cách không tự nhiên.
Tựa như toàn bộ dây thần kinh cảm giác tụ vào đầu ngón tắy, một cảm giác mịn mà lần đầu tiên Giản Phàm cảm nhận được, rất mềm mại, không săn cứng nhưng lại no tròn, cảm giác như bầu vú của thiếu nữ ... tấy vê vê núm vú làm người Tương Địch Giai cong lên, kèm theo tiếng rên khe khẽ trong miệng....
Chẳng khác gì uống rượu giải khát Giản Phàm nhanh chóng cảm thấy chưa đủ, chưa thỏa mãn, y còn muốn nhìn, nhưng Tương Địch Giai mặt đỏ bừng, nắm chặt cổ tắy:” Rút rằ.”
Giản Phàm ương bướng đáp lại:” Không rút.”
“ Đáng ghét“
Tương Địch Giai cảm giác bàn tấy kia đang thoải mái vuốt ve ngực mình, kéo thế nào cũng không được, có chút giận lại thẹn, vừa quát mấy câu thì lại bị một tấy còn lại của Giản Phàm ôm vào lòng. Biết đại thế đã quả rồi, xấu hổ vùi đầu vào vai Giản Phàm, mặc cho bàn tấy kia xâm phạm vùng đất đã mất.
Cảm giác thân thể Tương Địch Giai đang run rẩy, xấu hổ không nói lên lời, Giản Phàm cực kỳ đắc ý, ấm này, mềm này, căng này, nắm trọn trong lòng bàn tắy.
Tương Địch Giai cắn môi dưới, không chỉ mặt nóng bừng, mà mỗi tấc da thịt đều nóng hổi, cực nóng, hai tấy nhéo má Giản Phàm, xoắn lấy quát:” Tiểu tặc, cậu toại nguyện rồi đó, còn không rút rằ?”
“ Hì hì, chị, dù sao em cũng thành công rồi, ở đây chỉ có hai chúng tắ.” Giản Phàm cười hì hì, hai bàn tấy không biết dày vò bao lâu, mà lúc này Tương Địch Giai rõ ràng có thể lui về phía sau một cái là thoát thân, nhưng cô lại không làm thế, cứ như mặc cho y khinh bạc vậy, rõ ràng rồi, chỉ xấu hổ mà thôi, gan lớn lên, tấy muốn luồn xuống dưới váy:
Không ngờ biến cố phát sinh, vừa mới hành động, mặt biến sắc, á một tiếng, tấy mềm nhũn, trán túa ra mồ hôi lạnh, ngã sang bên, tấy ôm lấy vị trí mẫn cảm, mặt nhăn nhó nhìn Tương Địch Giai che miệng cười rời khỏi lòng mình:” Chị, chị cố ý ngồi vào chỗ đó.”
“ Á, không cẩn thận thôi mà, đau à, để tôi xem xem ngồi vào chỗ nào.” Tương Địch Giai khom người xuống, giả vờ như muốn xem:
Giản Phàm xấu hổ ôm bụng dưới:” Chị cố ý phải không?”
Có điều người hỏi một đằng, người đáp một nẻo, Tương Địch Giai khẽ hôn Giản Phàm, vỗ má an ủi:” Đã bảo là không cẩn thận, giận à?”
“ Ừ, giận rồi.” Giản Phàm gật đầu như đứa bé giận dỗi:
“ Thế thì cứ giận đi.” Tương Địch Giai thuận nước đẩy thuyền nói một câu, hai tấy vòng ra sau cái lại áo lót, phát hiện ánh mắt kinh ngạc của Giản Phàm lại tò mò:” Sao vậy, sao nhìn tôi như thế?”
Giản Phàm có chút kinh hoàng nói:” Chị, sao chị không động tình chút nào, chị có biết năm 2012 là ngày tận thế của thế giới rồi không?”
“ Cái gì? Động tình hay không động tình thì liên quản gì tới ngày tận thế?”
“ Sao lại không liên quản chứ, nếu tới ngày tận thế mà chúng ta chưa làm chuyện đó, chưa lên giường, không phải tiếc nuối lắm à?”
Lý do méo mó xẹo xọ như vậy mà cũng nghĩ ra được nữa, Tương Giai cười tới gập cả người. Thấy cô không có vẻ là sẽ dứt khoát từ chối, Giản Phàm lại sán đến, ghé vào tai hỏi:” Chị, chị thực sự để ý chuyện đó vậy sao?”
“ Không, không phải.” Tương Địch Giai cười xong ngồi thẳng người, nâng cằm Giản Phàm lên:” Tôi không ngại làm chuyện đó đâu, nhưng hôm nay 11 giờ cha tôi sẽ từ lễ hội âm nhạc trở về. Nếu cậu có thể thuyết phục cha tôi giữ cậu ở lại, tôi mong mà chẳng được. Nói cho cậu biết trước, cha tôi cổ hủ lắm, năm nay 64 rồi, nói không chừng còn cổ hủ hơn cha cậu. Sao, có tự tin không?”
“ Không! “ Giản Phàm vừa nghe đã mất tinh thần, người ta là giáo sư đại học đó, từ bé đến lớn có giáo viên nào có thiện cảm với y đâu:
“ Ngồi thẳng lên, đừng có làm cái bộ dạng ủ rũ như vậy. “ Tương Địch Giai vừa thấy cái dáng vẻ như cà gặp sương của Giản Phàm là đã không vui rồi, đẩy y một cái, thực sự có chút chút tức giận mắng: “ Cậu đừng có nghĩ rằng tôi là cô bé, nói ngon ngọt lừa vào tắy, rồi lại dụ dỗ lên giường, như thế tôi sẽ một lòng theo câu, có phải cậu nghĩ thế không?”
“ Không, chị biết không phải mà, nếu không em đâu phải phiền lòng thế. “ Giản Phàm miễn cưỡng ngồi thẳng lên:
“ Nếu cậu thực sự yêu tôi thì hãy làm cho cha tôi, mẹ tôi, anh tôi đều thừa nhận cậu, phải rồi, còn cả cha mẹ cậu nữa.” Tương Địch Giai nghiêm túc nói:
Gập ngón tấy mà tính, độ khó cứ tăng lên dần, có điều đây là lẽ thường tình của con người, Giản Phàm khó xử lắm, nắm bàn tấy Tương Địch Giai, như thể muốn lấy thêm sức mạnh: “ Chị, vậy cha mẹ chị có dễ tiếp xúc không?”
Tương Địch Giai phì cười như cô tình nói: “ Cha tôi thích thanh niên có học thức, khiêm tốn lễ phép, ăn nói bất tục.”