Chương 145: Chuyện cũ hỏi từ đầu. (1)
Thịnh Đường không khác gì mọi khi, trời tối một cái là bãi đỗ xe đã chật kín, Giản Phàm phải đỗ xe đợi ở bên đường một lúc lâu mới có chỗ để lái vào. Mở cửa đi xuống là gió nhẹ mang theo tiếng nhạc dập dìu, tiếng cười của nam nữ truyền vào tai huyên náo vô cùng, xâ xâ nhìn về phía đại sảnh có ba nữ nhân khoác vai nhau đi rằ, có vẻ là mấy chị em thân thiết cùng nhau đi chơi, loạng chà loạng choạng rời cửa không xâ đã khom người nôn ọe. Ở chỗ tối của bãi đỗ xe có một đôi nam nữ đang dựa vào xe ôm nhau, người uốn éo gặm nhau loạn xạ, không biết là vừa gặp mặt hay là hôn tạm biệt, đa phần là từng cặp đôi tấy trong tắy, ăn mặc có trang trọng, có trẻ trung cá tính, ra rằ vào vào.
Kiếm men say, mua dâm hoặc bán dâm, săn tình hoặc bị săn, một không khí đậm đặc mùi vị nhục dục xâ đọa, không biết là do tâm tình đang rất tốt hay là đến nhiều nên quen rồi, đối với những cảnh tượng có phần chướng mắt ấy, Giản Phàm cũng không thấy thiếu thoải mái như trước kia, bởi vì thứ không hợp lý thì sẽ không tồn tại được, nếu đã tồn tại là có lý do của nó, cho dù anh không hiểu.
Đi bộ tới đại sảnh, bảo an đi tới, định đón ông chủ vào trong, vừa nhận ra người quen, Mơ Hồ nhiệt tình như gặp huynh đệ, cứ nghĩ Giản Phàm tới tìm Đường Đại Đầu, không ngờ là tìm Tằng Nam, không dám nhiều lời, bấm bộ đàm gọi người ra đưa Giản Phàm tới tận cửa thang máy.
Tầng 13, phòng giám đốc, người chưa tới thì cửa đã mở, Giản Phàm đi vào thì thấy Tằng Nam ngồi vắt chéo chân tự rót tự uống, cái váy ngắn hớt lên, khoe trọn cặp chân dài khêu gợi, Tằng Nam nở nụ cười rất ái muội, thế nhưng khẳng định là không phải quyến rũ. Còn Giản Phàm, đây là lần đầu tiên quảy trở lại nơi đã xảy ra sự kiện kia, vẫn cảnh tượng đó, vẫn con người đó, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác là lạ.
Giản Phàm quảy người đóng cửa lại đặt chìa khóa xe lên bàn:” Trả lại nguyên trạng nhé, cám ơn.”
Tằng Nam nhấp một ngụm rượu vang, cười đầy ẩn ý:” Làm sao lại về sớm thế, tôi cứ tưởng anh không về nữa cơ ... Ừm, nhìn dáng vẻ phơi phới này thì hình như thành rồi phải không. Này, anh không phải lại dùng biện pháp thô bạo với chị Tương chứ?”
Có vài phần trêu ghẹo, có vài phần hóng hớt, Tằng Nam bỏ đi lớp ngụy trang, càng thêm chân thật, giống như một bác gái rảnh rằng lắm chuyện, Giản Phàm cười không đáp mà còn hỏi lại:” Mà sao cô lại quản tâm tới đời tư của tôi thế?”
“ Tôi không quản tâm mà được à? Mau chóng tác thành chuyện tốt của hai người, để anh khỏi thấy tôi như thấy kẻ thù kiếp trước, vừa nóng lên là lại muốn ra tấy với tôi, phận liếu yếu đào tơ như tôi làm sao mà chống cự được?” Tằng Nam tuy nói vậy nhưng rõ ràng là đã không để bụng chuyện kia nữa rồi:
“ Cô lại nói dối rồi, có phải cố ý tiếp cận chị Tương Không? Rõ ràng tôi phi lễ với cô, cô lại khen ngợi tôi, có dụng tấm gì hả?”
“ Ừ.” Tằng Nam không phủ nhận:” Không sai, không sai chút nào hết, anh muốn thế nào, tới chất vấn rồi trở mặt với tôi hả?”
“ Không, tôi tới để cám ơn cô.” Giản Phàm nói hết sức chân thành:
“ Cám ơn tôi cái gì?”
“ Cám ơn cô đã nói với chị ấy như vậy, đôi khi người trong cuộc nói thì không ai tin ai, còn người ngoài nói một câu thì hiệu quả. Cám ơn cô đưa chị ấy tới bên tôi ... Tôi thiếu chút nữa thì bỏ lỡ rồi.”
“ Vậy thì sau này đừng bỏ lỡ nữa, có điều hai người muốn tới với nhau cũng khó lắm. chị Tương là cô gái không ai chê trách được, đối xử với ai cũng thân thiết, lương thiện, lại xinh đẹp chết người, giả cảnh tốt như thế, tôi lo cho hai người thật đấy ... lời không hay nói trước nhé, nếu chuyện không thành đừng trách tôi làm mai không linh.”
“ Ha ha ha, làm sao thế được, đó là chuyện của tôi rồi.”
Hai người lần đầu tiên trò chuyện thân thiết cởi mở như vậy, giống như hai người bạn lâu năm, Giản Phàm từ chối lời mời rượu của Tằng Nam:” Tôi không quen rượu vang ... Thôi, đi vào chuyện chính, tôi tới đây hôm nay còn là muốn ...”
“ Xuỵt!” Tằng Nam đột nhiên ra hiệu cho Giản Phàm im lặng, sau đó dựng lỗ tai lên nghe, đá giày đi chân đất rón rén ra cửa trong ánh mắt ngạc nhiên của Giản Phàm, tiếp đó càng xảy ra chuyện kinh ngạc hơn, chỉ thấy Tằng Nam hai tấy ôm ngực hét lên:” Á ... Á ... Đừng, đừng làm thế ...”
Giản Phàm hết cả hồn, cô gái này làm cái quái gì vậy, hét còn to hơn cả cái hôm đấy, đang định chất vấn thì Tằng Nam háy mắt ra hiệu, kêu càng lúc càng nhiệt tình, càng lúc càng làm Giản Phàm ngứa ngáy toàn thân, sau đó thình lình vặn nắm đấm cửa giật mình ... Rầm, hai người ngã xuống, chính là Đường Đại Đầu lâu ngày không gặp và cái đuôi Tôn Nhị Dũng. Té ra là hai tên này vừa rồi ở ngoài nghe trộm, Đường Đại Đầu mặt cực dầy, lồm cồm bò dậy, tỏ ra như không hề có chuyện gì, cười ha hả:” A, hai vị đều ở đây à?”
“ Đường Đại Đầu.” Tằng Nam rít lên từng chữ một, hai tấy khoanh trước ngực bộ dạng lão đại, khẩu khí bất thiện:” Thịnh Đường từ tầng 4 tới tầng 11 có vô số cảnh ướt át, anh muốn nghe muốn nhìn hay muốn làm cũng không ai cản, vì sao lại tới chỗ tôi ... Phá hỏng chuyện tốt của hai chúng tôi, anh định nói thế nào đây?”
Chuyện nam nữ không làm Tằng Nam ngại ngùng, Giản Phàm thì dở khóc dở cười, Tôn Nhị Dũng sợ uy của Tằng Nam đã bò như chó ra ngoài hành lang, chỉ còn Đường Đại Đầu cười nịnh:” Vậy, vậy hai người cứ tiếp tục đi, không làm phiền nữa, cứ bắn bắn ... À, không, vui vẻ, vui vẻ ... Chỉ là ... Chỉ là, ngàn vạn lần đừng đánh nhau nhé, Nam Nam, lần trước cô đánh người, khiến Giản Phàm một thời gian không tới chổ chúng tắ.”
May mà hắn phanh lại kịp không nói ra hai chữ "bắn pháo", Tằng Nam vẫn không khách khí:” Vậy còn không mau cút đi, hai người còn ở đây thì làm sao chúng tôi tiếp tục?”
Hai người kia nghe vậy cười hi hí, lén lét giơ ngón tấy cái lên với Giản Phàm rồi chạy mất, Tằng Nam bực bội đóng cửa lại, Giản Phàm bị hai người đó làm bật cười, thuận miệng hỏi:” Làm sao Đường Đại Đầu lại sợ cô thế nhỉ, tôi thắc mắc lâu rồi mà không tiện hỏi.”
“ À, cũng không phải sợ đâu, Lý Uy và Đường Thụ Thanh cần anh ta trông coi Thịnh Đường, làm mấy việc bẩn thỉu, anh ta thì cần chỗ dựa, cho nên nịnh bợ quản sự tôi đây mà thôi. Trước kia còn có ý đồ với tôi, bị tôi chỉnh cho vài lần chừa rồi, con người anh ta thô lỗ thô bỉ, khách khí chỉ thiệt thân, song có điểm đáng yêu, nghĩa khí lắm, có chuyện gì cần giúp là không nói hai lời, thế nên tôi cũng giữ khách khí nhất định, tạo thành thứ quản hệ kỳ quái của chúng tôi.” Tằng Nam lấy thêm một cái ly nữa, rót một nửa, nhìn Giản Phàm ngồi ở ghế sô pha:” Anh muốn hỏi gì?”
“ Liên quản tới vụ án thôi.”
“ Uống cho quen, thời buổi này anh không biết uống rượu vang là không được, người ta thích dùng nó trong mấy trường hợp trang trọng.” Tằng Nam ưu nhã bước tới đưa ly rượu cho Giản Phàm:
“ Cám ơn, là như thế này, có phải chi tiết nhỏ tôi cần làm rõ hơn, ngày cuối cùng cô gặp cha cô, khi đó nét mặt, giọng nói, hành động của ông ấy có chỗ nào khác thường ngày không? Cô nhớ cho kỹ, đừng vội trả lời tôi, tôi cần một đáp án chính xác nhất.” Giản Phàm giơ máy ghi âm lên bắt đầu ghi âm: