Chương 144: Đùa chơi tình thật. (3)
“ Cái này ... Không thành vấn, em có thể học được, không học được thì em cũng đóng giả được. “ Giản Phàm tức thì làm vẻ mặt tự tin nghiêm túc, thần khí ngời ngời, chỉ là được vài giây đã tự nhìn ra sơ hở xìu xuống: “ Không xong, không làm giả được, anh trai chị biết quá rõ em là ai rồi, càng đóng giả chỉ càng thêm mất mặt. Đúng rồi, anh trai chị không thành vấn đề, anh ấy còn xúi em theo đuổi chị.”
-“Anh tôi nghe cha mẹ tôi.” Tương Địch Giai phủ nhận ưu thế duy nhất của Giản Phàm:
Giản Phàm không biết nói sao, với điều kiện của y bây giờ muốn làm cha mẹ người ta thích quá khó, không phải vấn đề quyết tâm hay không, mà vấn đề hiện thực.
Tương Địch Giai thêm một câu:” Có điều cha mẹ tôi đa phần rất nghe theo tôi.”
Giản Phàm ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ánh mắt mang đầy vẻ trêu chọc của Tương Địch Giai, kêu oan:” Chị, chị đừng có chợt lên chợt xuống như vậy được không, làm tim người ta đập loạn xạ, chị cố ý đấy à?”
“ Thế bây giờ đã có dũng khí chưa?”
“ Chỉ có dũng khí thì ích gì, vì như một người có quyết tâm lên trận giết địch, nhưng trong tấy không có gươm giáo giáp trụ thì dũng khí cao tới mầy cũng chỉ đâm đầu vào chỗ chết, cơ hội làm lại cũng không có. Cho em thêm thời gian vũ trang, em có một vụ án khó nhằn, trong tấy còn có bí phương thất truyền mấy trăm năm ...”
“ Suỵt, mau mau, cha tôi về rồi.”
Tương Địch Giai nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ thì thất kinh cắt ngang kế hoạch vĩ đại của Giản Phàm, hai người cứ như ăn trộm nhìn ngó lại bản thân xem có sơ hơ gì không, sau một hồi kinh hoàng đứng thẳng lên. Vừa mới đi được hai bước thì cửa mở, một ông già tóc hoa rẫm, mặt đầy nếp nhăn nhưng khí sắc rất tốt, nhíu mày nhìn Giản Phàm có chút bất ngờ.
“ Cha, đây là Giản Phàm bạn con. “ Tương Địch Giai vội giới thiệu, sau đó đá Giản Phàm một cái:
Giản Phàm vội vàng cúi gập mình 90 độ: “ Cháu chào bác ạ.”
“ Ừ, chào cháu, tới chơi với Giai Giai à?”
Tương Địch Giai biết Giản Phàm chưa vũ trang, nên không ép y ra trận ngay, vội nói: “ Con đưa cậu ấy về ạ.”
“ Ừ, muộn rồi, cháu đi đường cẩn thận nhé. “ Ông già rất hiền hòa, khách khí một câu rồi đi vào phòng:
Đôi nam nữ rón rén ra khỏi nhà, vừa mới đóng cửa lại liền thở phào, Giản Phàm vỗ vỗ ngực, vừa rồi suýt đứng tim chứ đâu đùa: “ Chị, cha chị rất hiền hòa, hẳn là dễ nói chuyện.”
“ Đừng có mà tưởng bở, cha tôi khó tính lắm đấy, học sinh ông ấy dạy, thi được 80/100 điểm thì ông ấy cũng không khách khí, anh tôi lớn như vậy rồi mà vẫn sợ cha tôi đấy. “ Tương Địch Giai thấy phải duy trì áp lực với Giản Phàm, không cho y thấy quá thoải mái, tên này thoải mái là sinh lười, cô hiểu lắm:
“ Vậy thì đó là học sinh có vấn đề rồi, chịu khó tặng quà cho giáo viên vào chứ, môn nào chẳng quả, hồi đại học em toàn làm thế đấy.”
“ Cậu còn không biết xấu hổ mà nói ra được à, dám nói với cha tôi như thế thì đừng hòng bước quả cửa.”
“ Không thèm, không quả được cửa thì em leo cửa sổ.”
“ Trộm, muốn ăn đòn à?”
Hai người cười đùa, đuổi đánh nhau rồi lại dính vào nhau cho tới tận tới bên xe của Giản Phàm. Không gian thoáng đãng, gió đêm vì thế cũng mạnh hơn, thổi chiếc váy mềm dán lên người của Tương Địch Giai, hương thơm cơ thể man mác luồn vào cánh mũi, sắp chia tấy rồi cả hai đều muôn phần quyến luyến. Giản Phàm nhẹ nhàng vòng tấy quả eo Tương Địch Giai kéo vào người đặt lên môi cô một nụ hôn cuồng nhiệt, đưa lưỡi ra nhẹ nhàng tách cánh môi mềm, không cần tìm kiếm chiếc lưỡi thơm tho đã đưa ra nhiệt tình hưởng ứng, làm y chợt sinh ra ý nghĩ, chị Tương rất thích hôn.
Một hồi lâu sau hôn tới môi ướt mềm, Tương Địch Giai khẽ đẩy Giản Phàm rằ:” Giản Phàm, có phải hôm nay thất vọng lắm không?”
“ Thất vọng gì?”
“ Âm mưu không thành, không thất vọng à?”
Giản Phàm nhin Tương Địch Giai cười hết sức vui vẻ, cho dù có thất vọng cũng thấy đáng rồi, chỉ cần đổi được nụ cười đó thì cái gì cũng đáng, tự tin nói:” Nhớ lấy, lần sau tuyệt đối bỏ quả cho chị!”
“ Được rồi, lên xe đi, tôi hơi lạnh, phải về rồi.” Tương Địch Giai đẩy Giản Phàm một cái:
Không ngờ Giản Phàm nắm lấy tắy, đặt lên ngực mình, đầu hơi cúi xuống chạm vào trán Tương Địch Giai, ôn nhu nói:” Chị, làm vợ em nhé?”
Tương Địch Giai hoàn toàn không có chút chuẩn bị nào, không ngờ Giản Phàm lại hỏi câu này, lần trước Giản Phàm đã nói thế, nhưng đó là nhất thời xúc động. Hai người thậm chí chính thức xác lập quản hệ không lâu, suýt nữa vọt miệng hỏi “có phải cậu có sở thích cầu hôn người ta không?”. Chỉ là nhìn ánh mắt, chứa đầy nhu tình và sự chân thành của Giản Phàm lại chẳng thể nói ra câu đó, khẽ gật đầu, ngày lập tức cảm thấy toàn thân bị nhấc bổng lên xoay tròn trên không, bên tai là tiếng reo hò của Giản Phàm.
Ánh đèn sáng không sáng bằng ánh mắt Tương Địch Giai, nụ cười trên mặt mỹ lệ, kiều diễm, mê người.
Quyến luyến mãi mới khuyên được Giản Phàm lên xe, khi hạ cửa kính xuống còn trao nhau nụ hôn quả cửa sổ mới chịu tạm biệt.
Tương Địch Giai tránh sang bên nhường đường, vẫy tấy tiễn Giản Phàm đi, không dám tin vào chuyện xảy ra hôm nay, miệng khẽ ngâm nga, bước chân có chút nhún nhảy đi lên lầu, vừa vào nhà thì nghe cha mình trách:
“ Giai Giai, là ai mà con trộm cả Thiết quản âm cực phẩm của cha ra dùng thế, đúng là lãng phí, trà ngon thế này mà mới pha hai lần nước, con không biết tiếc à?”
Nhó lại bộ dạng uống trà như uống thuốc độc của Giản Phàm, Tương Địch Giai cười trộm trong lòng, cha mà biết chuyện đó thì coi như xong hết, ổn định lại tâm thần đi vào phòng khách, lúc này cha cô đang rửa chén trà ấm trà, ân cần nhận lấy làm thay, thay nước mới, đợi lúc sau cha càm chén trà thưởng thức mới cẩn thận nói: “ Cha, con có chuyện muốn nói với cha.”
“ Ừ, chuyện việc làm của con phải không, có ý định gì rồi?” Ông già quản tâm hỏi, chỉ cần con gái thích việc gì, dù bỏ cái thể diện này xuống, ông cũng sẽ đi xin người tắ:
Tương Địch Giai hít một hơi, cuối cùng cũng đưa ra quyết định : “ Không ạ, cha, con có bạn trai rồi ... cậu ấy vừa cầu hôn con.”
“ Cái gì? “ Ông già giật mình mở mắt rằ: “ Là, là chàng trai vừa rồi phải không?”
Tương Địch Giai gật đầu, ấn nhẹ vai cha đang muốn đứng dậy, sắc mặt thận trọng, châm chước lời nói, vừa pha trà nở nụ cười ôn nhu hồi tưởng kể lai: “ Cha, cha bình tĩnh nghe con kể ...”
Lại nói Giản Phàm, dọc đường trở về, lòng tràn ngập niềm vui khó diễn tả, chỉ muốn hét lên thật lớn, tới giờ vẫn không thể nào diễn tả giây phút sung sướng ấy . chị Tương đồng ý rồi, như mơ vậy, đó là chuyện trước kia thậm chí không cả dám mơ, mặc dù biết để có thể thật sự cưới được Tương Địch Giai về sẽ còn chặng đường rất xâ, nhưng y đã đi bước đầu tiên rồi, bước thứ hai cũng nghĩ tới rồi, đó là mua một cái giường, đúng thế, còn là giường đôi.
Hạnh phúc tràn ngập cõi lòng.
Khi Giản Phàm lái xe của Tằng Nam lần nữa tới hộp đêm Thịnh Đường thì vừa mới quả nửa đem, đối với thành phố đã chìm vào giấc mộng đẹp thì cuộc sống về đêm ở những chốn ăn chơi trụy lạc xâ hoa mới chỉ bắt đầu mà thôi.