Chương 145: Thật giả khó phân. (2)
Thời gian chầm chậm trôi đi, đánh tắn từng chút hi vọng một của chủ nhiệm Điêu.
Cảnh sát không dễ dàng tin nghi phạm, quảy lại mấy tiếng trước khi Giản Phàm còn đang đấu khẩu ở chi đội đặc cảnh thì hơn trăm người của Thực Thượng bị đội ba, đội bốn, đội sáu và tổ thực địa của trung tâm ứng phó bắt cóc sàng lọc một lượt. Xác nhận tung tích vào thời điểm xảy ra vụ án, nếu che dấu đồng phạm thì lẩn trong đám người này là tốt nhất, dù một chút manh mối nhỏ thôi, có khi là bước chuyển ngoặt lớn của vụ án.
Không có gì, không tìm ra bất kỳ một cái gì, ngày cả tên Đường Thụ Ngư cả đống tiền án tiền sự cũng bị gọi đi uống trà hai tiếng, cũng không phát hiện gì cả. Tất cả mọi người chỉ có thể chứng minh được đúng một điều, đó là không thấy ông chủ Giản trong quãng thời gian xảy ra vụ án.
Khi chân tướng chưa xuất hiện thì tin đồn thịnh hành, nhân viên điều tra càng kín miệng càng cho người ta không gian tưởng tượng. Mà bản thân nhân viên Tân Thế Giới với Thực Thượng lại quả lại mật thiết, cho nên tầng quản lý mơ hồ tiết lộ tổng giám đốc Sở xảy ra chuyện rồi, chuyện lớn rồi.
Thế là người ta ghé tai truyền nhau, ông chủ Giản và tổng giám đốc Sở hợp mưu phá Tân Thế Giới, không những ngầm khoét tường, còn ra sức di chuyển tài sản của Tân Thế Giới, hiện đã lập án điều tra .
Tiếp đó lại có tin ông chủ Giản bị cảnh sát mang súng tới tận nhà áp giải đi, thế là có chứng cứ đầy đủ rồi, tin đồn lại thêm một điều, cổ đông Tân Thế Giới liên hợp kéo đổ Sở Tú Nữ, mỹ nhân béo đã thành hoa vàng ngày hôm quả, bị cảnh sát bắt đi ... Chưa hết lại có tin đồn, ông chủ Giản và tổng giám đốc Sở không chỉ mặc chung quần còn cởi quần lên giường với nhau cơ, nghe nói hợp mưu di chuyển tài sản, sau đó ăn chia không đều, Giản dâm phu chơi chán Sở dâm phụ, cái gì mà bắt cóc giết người, hủy thi diệt tích .
Thế giới này người buồn chán nhiều lắm, nếu hai người ta không có chuyện gì mới làm người ta thất vọng, ai cũng đợi cho chuyện để bàn tán, mong đợi phiên bản mới xuất hiện.
Còn người đợi tin bình an cũng đang đợi tin tức xác thực, nhưng cũng khó khăn như muốn biết chân tướng vậy.
Ví như Dương Hồng Hạnh chẳng thiết tha cơm nước, hỏi khắp Phân Thủy Lĩnh mà không ai biết gì, tới Khẩu Trang thì tin đồn bay đầy trời, tới khi nhớ ra Đại Doanh Bàn thì Hoàng Thiên Dã, Từ Thanh Thanh cũng vội vàng chạy tới tìm dì Thời hỏi tin, nhưng bà chẳng biết gì hơn Dương Hồng Hạnh.
Lương Vũ Vân bấm điện thoại gọi khắp nơi, Tần Thục Vân, Ngưu Manh Manh cũng tích cực liên hệ với đồng nghiệp nghe ngóng xem có tin tức gì liên quản tới vụ án Thực Thượng không. Đợi cả đám liên hệ tới đội trọng án thì đã nghe đủ mọi tin đồn, nhất là chuyện Sở Tú Nữ và Giản Phàm có quản hệ bất chính làm Dương Hồng Hạnh tức tới mặt biến dạng.
Ngoài chi đội hình cảnh, Tiêu Thành Cương và Quách Nguyên chạy rằ, tụ với nhóm Dương Hồng Hạnh, bình thường thế nào cũng đùa vài câu, hôm nay đặc thù, Tiêu Thành Cương chỉ lắc đầu: “ Không tra rằ.”
“ Này đội trọng án các cậu chỉ biết ăn thôi à, chuyện nhỏ xíu mà không làm được. “ Không tìm ra tung tích Giản Phàm, Lương Vũ Vân không vui:
“ Các cô chắc là Giản Phàm bị bắt chứ? “ Quách Nguyên không tin lắm:
“ Nói thừa, tận mắt chúng tôi nhìn thấy mà. “ Ngưu Manh Manh trừng mắt:
“ Tôi hỏi khắp nơi rồi, không ai bắt anh ấy hết, không có ghi chép nào cả.” Tiêu Thành Cương vỗ đầu, bị đám bạn học chỉ huy gọi điện hơn một tiếng, ù hết cả đầu:
“ Thành Cương, nghĩ xem có bỏ xót gì không? “ Ngưu Manh Manh thấy sắc mặt đại tỷ càng lúc càng khó coi thì cầu khẩn:
“ A, tôi nhớ ra một chuyện, buổi trưa sắp hết giờ làm, phó chi đội Lục và đội trưởng Tần cùng đi với nhau, hay là bị hai vị đội trưởng này mời đi ăn cơm làm gì đó?”
Quách Nguyên vừa nói ra liền bị Lương Vũ Vân chỉ mặt giáo huấn:” Đầu anh bị lọt nước à, mời đi ăn cơm mà huy động nhiều cảnh sát như thế, anh có bệnh à?”
“ Phải rồi, hỏi đội trưởng Tần đi, anh ấy quản tâm tới Oa cả nhất.” Tiêu Thành Cương vỗ tấy đét một cái:
Các cô gái đều thấy đây là cách hay, xúi Tiêu Thành Cương gọi điện, nhưng tên này ngán Tần Cao Phong lắm, không dám gọi, Lương Vũ Vân đánh mắt với Tần Thục Vân. Thế là một kéo anh Quách, một kéo em Cương, thỏ thẻ một hồi, làm hai tên độc thân hồn bay lên mây không biết đông tấy nam bắc, vỗ ngực đảm bảo, sau đó gọi điện cho hai vị đội trưởng hỏi tin.
Lần đầu, không nghe máy, gọi tiếp, vẫn không nghe máy, bị mấy cô gái xíu, gọi nữa
Tiêu Thành Cương kiên trì tới lần tứ tư rốt cuộc điện thoại cũng thông, vừa "a lô" một cái thì mặt cứng đờ, đưa điện thoại cách xâ tai một chút, nghe cái gì đó rồi vâng dạ bỏ di động xuống.
“ Sao rồi, có tin gì không?”
“ Nói cái gì, sốt rột chết đi được. “ Ba cô gái nhao nhao truy hỏi:
“ Đội trưởng nói, Oa cả rất an toàn, bảo chúng ta đừng lắm chuyện. “ Tiêu Thành Cương hồ nghi nói:
“ Là sao? “ Dương Hồng Hạnh tới giờ mới lên tiếng, sốt ruột hỏi: “ Anh ấy an toàn không sao cả, hay bị giam ở nơi an toàn?”
“ Cái này, tôi cũng không rõ nữa, tôi chỉ thuật lại nguyên văn, giọng điệu anh ấy bất thiện lắm, dám truy hỏi nói không chừng tới lượt tôi gặp họa ... tổ trưởng Quách, phó chi đội Lục nói gì?” Tiêu Thành Cương cũng không nói rõ được, hỏi Quách Nguyên vừa gọi điện xong:
Quách Nguyên lắc đầu “ Chi đội trưởng Lục bảo đừng hỏi, anh ấy cũng không biết, xem ra có chuyện thật rồi.”
Một câu "có chuyện thật rồi" làm mọi người đều ngậm miệng nhìn Dương Hồng Hạnh, ai cũng hiểu, một khi vụ án đã bảo mật như thế, e chuyện này không hề nhỏ.
“ Tổ trưởng Quách, Thành Cương, cám ơn hai người, chúng ta đi thôi. “ Dương Hồng Hạnh cám ơn hai đồng đội cũ, rầu rĩ lên xe, ba cô bạn lặng lẽ đi theo.
Ngày hôm nay đáng lẽ ra phải là một cuộc tụ hội vui vẻ của đám chị em, vậy mà kết thúc trong u ám, tiễn Ngưu Manh Manh và Tần Thục Vân đi rồi. Hai cô gái không yên tâm bố trí Lương Vũ Vân đi cùng đại tỷ, dọc đường đi liên tục an ủi rằng Giản Phàm không sao, anh ấy là con gián dẫm không chết.
“ Đại tỷ, mấy chuyện liên quản tới cô giám đốc Sở gì đó là thật hay giả, chị không biết gì sao?”
“ Không thể nào, suốt tháng tám chị và anh ấy ngày ngày ở bên nhau, tháng chín cũng gần như ngày nào cũng gặp, em bảo anh ấy gặp mỹ nữ quên chị thì chị tin, bảo anh ấy vì tiền giết người bịt miệng là không thể.” Dương Hồng Hành lòng hết sức hỗn loạn, lắc đầu:
“ Oa, chuyện đó mà chị cũng chịu được à, đại tỷ, em nhắc chị một câu, anh ấy không phải thứ tốt đẹp, có chuyện em không dám nói với chị ... Sợ phá hỏng tình cảm hai người. “ Lương Vũ Vân ngần ngừ, nói thế nào cô cũng bảo vệ đại tỷ của mình, còn Giản Phàm, tiếp xúc không đủ:
“ Nói đi, chuyện tới mức này rồi, còn chuyện gì mà không chịu được. “ Dương Hồng Hạnh gắt gỏng:
“ Nói chị đừng giận ... có một lần em nhìn thấy anh ta và Hồ Lệ Quân ôm nhau ở Đại Doanh Bàn, còn rơi nước mắt, trông thế nào cũng như đôi uyên ương khổ mệnh ...”
“ Cái gì!?”
Lương Vũ Vân vội vàng phanh xe lại bên đường, nhìn Dương Hồng Hạnh nghiên răng ken két, ngực phập phồng liên hồi, vội khuyên nhủ: “ Lúc đó em cũng không nhìn rõ lắm ... Em, em ...”