Chương 147: Hồ bằng cẩu hữu.
Tâm trạng đang rất tốt, thế' nhưng Giản Phàm vừa đi tới gần nhìn màu thịt, lại ngửi mùi thơm, vớt một miếng nếm thử, mặt tỏ ra cực kỳ khó chịu, quát um lên: “ Ai, ai nấu thế, thịt chó vừa giết phải dùng nước lạnh ngâm bảy tiếng mới được cho vào nồi, nếu không rất gây, biến thành thứ thịt hạ đẳng mất rồi.”
“ Làm sao mà đợi được anh ơi. “ Đàm Vũ Nghĩa biết Oa cả rất cầu kỳ trong việc ăn uống, cười nịnh giải thích: “ Chiều mới bắt về đem giết, Sỏa Trụ trông bếp ăn sắp no luôn rồi, Sỏa Trụ, có ngon không?”
“ Ngon! Ngon! Ngon! “ Sỏa Trụ nghe vậy rối rít gật đầu, vừa nghe nhắc một cái là nhớ ra gắp một miếng lớn cho vào mồm, bị nóng nhảy cẫng lên, nhưng quyết không chịu nhả miếng thịt làm mọi người cười rộn khắp sân:
Gió mát hiu hiu, bóng đêm mờ ảo đã bao phủ khu thành phố cũ, ngõ nhỏ quảnh co, những ngôi nhà tường gạch rêu phong nối nhau san sát, nếu không phải người nơi này, vào khó ra nổi.
Lúc này đêm đã khuya lắm rồi, cả khu vực chìm trong bóng tối, leo lét vài ánh đèn mờ hắt quả ô cửa sổ hẹp, trong một cái viện tử gần cuối ngõ, ánh lửa rừng rực, tiếng người nói râm rằn, thi thoảng lại khiến con chó nhà nào đó sủa ầm ĩ, kết quả bị chủ bực bội đá một phát. Ai cũng biết cái viện tử ồn ào kia là của ai, không ai dám đụng vào, nên trút giận lên con chó tội nghiệp.
Liên hoan thịt chó diễn ra tưng bừng.
Mặc dù chế biến chẳng ra làm sao, nhưng bản thân thịt chó đã ngon vô cùng, huống hồ đối với một đám lưu manh mồm không phân biệt nổi mặn nhạt thì có ăn vào mồm là tốt rồi. Chẳng bao lâu sau thịt vớt rằ, rượu được bày, còn thêm hai món rằu trộn, một đám người ồn ào như chợ cùng nâng chén, cứ thế đưa tấy xé thịt chó chấm bột canh tỏi, ăn ngon lành, nghe Sỏa Trụ nói té ra đã ăn tới nồi thứ hai ... À, chậu thứ hai rồi.
Giản Phàm chỉ nếm thử vài miếng, thịt chó nấu với nước lã ít hồi hương hoa sơ, ngửi thì thơm lắm, có điều ăn vào thịt tắnh gây gắt mũi, thịt đã không xử lý tốt, nấu nướng càng kém, chỉ ăn cho có không khí với mọi người thôi.
Đường Đại Đầu tỏ ra hết sức ân cần, gắp miếng lớn đặt vào bát Giản Phàm:” Nào nào, ăn nhiều vào, trên trời có thịt rồng, dưới đất có thịt chó, mà chó đen càng quý, thứ này mùa thu vừa béo vừa ngon, chuyện trị thận hư dương nuy , ha ha ha ... Biết cái mồm cậu kén, còn để vài miếng thịt sống, cậu mang đi tự làm. Ăn đi, ăn với anh em cho vui nào.”
Xung quảnh vào hùa, Giản Phàm bị thịnh tình của họ làm ái ngại, tuy không từ chối, nhưng cũng không ăn như chết đói giống đám kia. Tôn Nhị Dũng, Thán Chủy, Sỏa Trụ, xâ La Tử vừa ăn vừa trơi đoán số, náo nhiệt vô cùng.
Bên này Đường Đại Đầu cụng chén với Giản Phàm, tò mò hỏi:” Này Giản Phàm, hôm nay làm hòa với Nam Nam rồi à?”
“ Đúng vậy, sao?” Giản Phàm trợn mắt trấn áp trước, tránh tên này nói linh tinh:
“ Chả sao, chuyện lần trước của hai đứa làm tôi ở giữa cũng khó xử, cậu không biết Tằng Nam đâu, chúa ngoa đanh đá, tôi phải nhường ba phần, cô ấy đối xử với cậu là cực kỳ đặc biệt rồi đấy.” Cái mồm Đường Đại Đầu không nói được mấy câu tử tế, háy mắt:” Này, cái vụ lần trước, rốt cuộc là sao?”
“ Sao là sao, cô ấy không vui thế là đánh tôi một trận, anh còn muốn nghe chi tiết quá trình à?” Giản Phàm trừng mắt lần nữa:
“ Ha ha ha, không phải, tôi chỉ thấy chuyện hai đứa thật không ra sao, vốn đang tốt đẹp, chớp mắt cái đã ầm ĩ rồi, lại còn đánh cậu ra như thế ...” Đường Đại Đầu tỏ ra quản tâm, cũng không thiếu phần vui mừng trên đau khổ của người khác:” Giờ làm hòa là vui rồi, thong thả thôi, Nam Nam không phải cô gái tùy tiện đâu.”
Nhưng mà thực sự là có quản tâm, con người Đường Đại Đầu cho dù thực sự quản tâm cũng không nói khách khí an ủi, vì như mời khách, anh không đi, sai người kéo đi ngay, nếu mà khách khí thì hoặc xâ lạ hoặc là nổi giận rồi.
Giản Phàm chỉ quả loa vài câu đối phó rồi chuyển chủ đề:” Đường Đại Đầu, anh quản tâm tôi như thế, kỳ thực tôi cũng có vài chuyện muốn hỏi anh.”
“ Ừ nói đi.”
“ Anh có quen Cao Vạn Bảo không? Tôi nghe nói anh hối lộ ông tắ?”
“ Ừ.” Đường Đại Đầu gật đầu luôn, sau đó không nghe thấy Giản Phàm không nói gì nữa thì hiểu rằ, đặt miếng thịt xuống thở dài, dáng vẻ như bị hiểu lầm mà không cách nào giải thích:” Giản Phàm, chuyện này không trách tôi được, cậu không biết cái lão vương bát đàn ấy, ỷ mình là chi đội trưởng điều tra kinh tế, toàn vay tiền người tắ, nhưng chưa bao giờ thấy lão ta trả tiền hết, cậu hiểu không? Biết Vương Vi Dân chứ, lão ta vay của người ta tới hơn 60 vạn, còn lái đi hai cái xe, sau đó vì vụ án huy động vốn đầu tư gì đó, lão ta kiếm cớ vòi tiền anh rể tôi, mở mồm ra là 200 vạn. Mười tám đời cái lão vương bát đàn đó chứ, tham như vậy thì mà làm lão ta no được? Không kéo lão ta xuống thì ai sống nổi nữa.”
Giản Phàm ngạc nhiên:” Không đúng rồi, hồ sơ ghi ông ta nhận hối lộ đâu nhiều thế?”
“ Đúng, tra ra có 10 vạn thôi, lão già đó cũng gian lắm, số còn lại đều ghi giấy nợ. Mẹ nó chứ, đừng thấy lão ta thường ngày vênh váo, vừa thấy viện kiểm sát tới, tôi lại đem ghi âm rằ, lúc đó sợ tới xụi cả người, quần ướt luôn. Lão ta cho rằng tôi là thằng ngu không đề phòng, vòi tiền trắng trợn .. Hừ, thời buổi này có ai ngu đâu, lão ta bị đưa đi rồi, tôi mang giấy vay nợ ra tìm vợ con lão tắ, ha ha ha, đòi lại không thiếu một xu. Lão ta cũng nhà ra rất nhiều, nếu không thì không có chuyện chỉ phán 5 năm đâu.” Đường Đại Đầu dương dương đắc ý:
Cao Vạn Bảo là chí hữu của Ngũ Thần Quảng, chơi một vố sát ván như thế, người ta không hận mới lạ, Giản Phàm tiếp tục hỏi: “Chủ ý của ai thế?”
“ Vương Vi Dân, chiến hữu của anh rể tôi. “ Đường Đại Đầu thoải mái nói:
Giản Phàm cụng chén với Đường Đại Đầu, lời này phù hợp với suy đoán của y, chó cắn chó thì mồm đầy lông thôi mà, ai không cẩn thận thì người đó ngã trước, Lý Uy và Vương Vi Dân thì rõ là chẳng sạch sẽ gì, nhưng Cao Vạn Bảo cũng không oan uổng.
Có điều việc này khiến Giản Phàm hoài nghi ý đồ của Ngũ Thần Quảng, vụ án này là vì chuyện công, hay là có thù riêng trong đó, rất khó nói.
Thấy sắc mặt Giản Phàm biến đổi liên tục, Đường Đại Đầu cho rằng y đang thương cảm thay đồng nghiệp, tặc lưỡi nói thêm:” Giản Phàm này, tôi biết cậu nghĩ gì, nhưng cậu không giống bọn chúng, cậu coi chúng tôi là anh em, bạn bè, mọi người cũng không coi cậu là người ngoài. Đám cảnh sát Đại Nguyên, người tốt đếm chưa đủ đầu ngón tắy, kẻ nào kẻ nấy ăn uống chơi gái còn thông thạo hơn tôi, phàm có chuyện thì đều lấy tiền ra nói, người anh em cậu thì khác, không cùng đường với chúng, tôi thích nhất điểm này, cậu coi trọng giao tình hơn tiền.”
“ Anh Đường nói chuẩn lắm, Giản Phàm, cậu là anh em của bọn này ... Nào nào, cạn, người anh em thế này chúng tôi nhận chắc.” Đám Tôn Nhị Dũng, Thàn Chùy nghe thế cũng nhao nhao phụ họa đầy hào khí, ai không biết chàng cảnh sát này nhiều trò lưu manh hơn cả lưu manh, hợp khẩu vị của bọn họ, đã coi là tri kỷ lâu rồi:
Không khí đầy vị giang hồ, Giản Phàm cảm thấy miệng hơi đắng, xem ra có muốn giải thích cũng không thông rồi, nâng chén lên cụng với từng người:” Người cùng đường, người cùng đường, ha ha ha, ăn một bữa thịt
chó, hôm nay tôi lên thuyền giặc rồi.
Bị gọi là giặc, Đường Đại Đầu không thấy có gì mà ngại, lời thản nhiên này càng cho thấy Giản Phàm quảng minh lỗi lạc, mấy người chén quả chén lại, ba bốn chai rượu Phần thoáng cái đã cạn. Lát sau lại có nhóm nữa tới, đều là bảo an Thịnh Đường, Giản Phàm thấy đã khuya liền đứng dậy cáo từ, Đường Đại Đầu gọi Xoa La Tử lấy hai cái đùi chó gói cho Giản Phàm, tiễn chân ra tới tận đầu ngõ.
Hai cái đùi chó dính liền cả phần mông, Giản Phàm nhìn đã thích mê, hớn hở mang về đem ngâm trước đã.
Về nhà cất thịt chó vào tủ lạnh, đêm rất khuya, chị Tương ngủ rồi, lúc nãy còn gửi tin nhắn chúc ngủ ngon nữa, Giản Phàm cười hạnh phúc, nhắn lại “chị, chị có thích ăn thịt chó không?”, sau đó cười toét miệng, nhảy lên giường chìm vào giấc ngủ ngon lành.