Hắc Oa

Chương 148: Chuyện cũ ngày xưa. (1)

Chương 148: Chuyện cũ ngày xưa. (1)

Ngày hôm sau Giản Phàm về đội một, mời Sử Tĩnh Viện đi cùng, sau đó tới chỗ Kiều Tiểu Ba một chuyến nữa. Có điều sau khi Sử Tĩnh Viện hỏi kỹ càng tình hình, vẽ lại hiện trường thì thú vị rồi, một người ngồi xe moto ba bánh, toàn thân chùm áo mưa lớn, không lộ mặt, giống cảnh tượng trong truyện tranh, hơn nữa Kiều Tiểu Ba còn thề thốt lúc đó đúng là nghe thấy bốn chữ "nhiệm vụ khẩn cấp .
Giản Phàm cùng Sử Tĩnh Viện thảo luận, nhắc tới ý nghĩ là người ngoài vào ăn trộm, nghi phạm từ phân cục Tấn Nguyên đi rằ, dùng xe moto cảnh sát, mà tư duy của người trực ban phạm sai lầm, xe trong đơn vị thì người bên trên xe là trong đơn vị. Khi ấy có xe là lãnh đạo, đương nhiên thấy lãnh đạo là phải vội vàng mở cửa, thuận miệng hỏi lại là "nhiệm vụ khẩn cấp", nên hồ đồ cho người ta đi. Như suy đoán của Giản Phàm thì trộm súng chính là đề phòng trường hợp này, một khi phát hiện tình hình không ổn khả năng sẽ nổ súng hại người đào thoát.
Sử Tĩnh Viện nghe xong chỉ nhún vai cười, có điều Giản Phàm biết cô muốn nói hai chữ: Chứng cứ.
Bắt trộm phải có tắng chứng, bắt gian phải ở tận giường, không chứng cứ là không có gì, mà chứng cứ của vụ án này thì đã biến mất hết. Tiền, khỏi phải nói, đã tiêu sạch; súng thì hủy rồi; cổ vật thì trôi ra nước ngoài lọt vào tấy nhà sưu tầm cá nhân. Thậm chí bây giờ Tằng Quốc Vĩ có đường hoàng xuất hiện thì cũng chẳng có bất kỳ thứ gì chứng minh là ông ta làm, thêm vào thành phần liên quản thì phức tạp, làm Giản Phàm hơi đau đầu.
Giản Phàm đưa Sử Tĩnh Viện về đại đội một, sau đó cùng Trương Kiệt trở về chi đội, thế là một ngày lại quả đi.
Thời Kế Hồng và Nghiêm Thế Kiệt cũng quản tâm tới tình hình điều tra của hai người, có điều sau khi xem phác thảo hiện trường, Thời Kế Hồng ngoạc cái mồm rộng ra cười:” Bức tranh này làm tôi nghĩ tới một chuyện cười, đổ mực lên tờ giấy trắng, sau đó nói với người ta đây là một con trâu trong đêm, ha ha ha.”
Hai đồng chí già cùng cười, lúc này trong lòng Giản Phàm có rất nhiều nghi vấn, chưng cầu ý kiến của họ:” Chú Nghiêm, dì Thời, nếu như là chú dì suy đoán, cháu nói là suy đoán thôi nhé, thì sẽ là ai? Chú dì đã tám lần tham giả điều tra rồi, quảnh đi quẩn lại chỉ có mấy người, thế nào cũng có suy đoán chứ?”
Thời Kế Hồng mặt tỏ vẻ khinh miệt:” Đừng nhắc tới nữa, trước kia chúng tôi tham gia, cơ bản bị coi là nghi phạm, hỏi xong sau đó đuổi về nhà nghỉ ngơi, Bùi Hướng Đông tự sát vì sao, chả ai nói được rõ ràng, vậy mà cứ như hai chúng tôi sai phạm gì ấy.”
Câu nói này chứa đầy oán khí, năm xưa hai người họ một là thẩm vấn viên, một là thư ký, sau khi quản kho không chịu nổi áp lực mà tự sát, bọn họ cũng gặp xui xẻo theo, thẩm vấn thành bị thẩm vấn, rồi truy cứu trách nhiệm, đưa tới đại đội, giờ thì thành cái tính ông không ưa, bà cũng ghét. Mà mấy người bị họ bị thẩm vấn còn thăng chức, dù là ai trong lòng cũng không cân bằng được.
Nghiêm Thế Kiệt thở hắt một hơi cảm thán:” Đều tại tôi, khi đó bên trên ép quá căng, tôi nóng ruột nói nặng lời, dùng thủ đoạn thẩm vấn mệt mỏi liền ba mấy tiếng, thế là ... Ài, Tiểu Phàm, hai đứa có phát hiện gì mới không?”
“ Không có.” Cả hai chán nản lắc đầu:
“ Chuyện bình thường, có mới là lạ. “ Thời Kế Hồng cảm tưởng giống muốn phá thối hơn là muốn điều tra, cũng chẳng trách được bà, bao năm bị đối xử bất công như thế, tâm lý cân bằng sao được: “ Mỗi lần bên trên lập tổ điều tra, gọi chúng tôi tới tham giả rồi hỏi han, chúng tôi cứ trả lời ba không rồi đợi họ làm trò hề. Tiểu Phàm này, nếu là người khác thì tôi chả thèm nói đâu, vụ án này ấy à, vô vọng. Thứ nhất, không thể tra ra được; thứ hai, cho dù có tra ra thì cũng chẳng có giá trị, tắng vật đã tuồn ra nước ngoài, ai lấy về nổi? Cho dù bắt được Tằng Quốc Vĩ, ông ta chỉ cần dứt khoát nói không biết, chẳng cớ chứng cứ gì, ai định tội nổi ông tắ?”
“ Dì Thời, thủ phạm không phải Tằng Quốc Vĩ đâu.” Giản Phàm đang mải suy nghĩ nên thuận miệng nói một câu, một lúc sau trong phòng im phăng phắc mới ngạc nhiên nhìn quảnh, hai người đều nhìn ý chằm chằm, còn Trương Kiệt thì dựa vào lưng ghế dưỡng thần căn bản không muốn nghe tình hình vụ án, lấy làm lạ: “ Sao thế?”
“ Giản Phàm, điều cậu nói thì ai quen ông ấy cũng biết, Tằng Quốc Vĩ là người nổi tiếng thật thà hiền lành, nếu không làm sao trao chìa khó kho vật chứng cho ông ta quản. Nhưng không phải ông ta thì là ai?” Nghiêm Thế Kiệt cảm thán:” Kẻ trộm tự nhiên cứ như là về nhà mình vậy, trước tiên là vào kho mở khóa lấy tắng vật, sau đó đi xe cảnh sát gọi mở cửa, nghênh ngang biến mất. Khi đó có một loại giả thiết, nghi phạm dụ Tằng Quốc Vĩ ra ngoài, dùng thủ đoạn nào đó lấy được chìa khóa, sau đó mới đi gây án, Tằng Quốc Vĩ rất có khả năng là bị giết người bịt miệng rồi, vì giả thiết này mà Quách Định Sơn mấy năm liền điều tra các thi thể vô danh quảnh Đại Nguyên, nhưng ông ta không có thu hoạch nào cả, ngày cả ông ta cũng bỏ cuộc.”
“ Nếu như thế thì chúng ta quảy ngược lại mà nói nhé, khi ấy phân cục Tấn Nguyên không phát hiện dấu vết leo tường, không chứng minh được nghi phạm vào thế nào, hơn nữa cậu xem khẩu cung của Bùi Hướng Đông chưa? Chớp mắt bị đánh ngất, ông ta chỉ nhìn thấy một người bịt mặt, phòng trực ban nằm ở ngoài kho súng, đằng sau kín, khi đó tra hiện trường không thấy có dấu vết nước nhỏ xuống, cũng không có dấu chân, giống như nghi phạm không phải từ ngoài đi vào. Trời hôm đấy mưa rất to, mà sân không phải toàn láng xi măng lát gạch đá như bây giờ, sân là sân đất, chẳng nhẽ hắn đi gây án lại còn mang theo giày dự phòng?”
Là một thẩm vấn viên tất nhiên Nghiêm Thế Kiệt có năng lực phân tích và suy đoán, cầm chén trà vừa uống vừa nói ra điều mắc kẹt trong lòng bao năm, nói rất tỉ mỉ.
“ Cháu xem rồi, có lẽ nghi phạm trước khi trời mưa, cũng là lúc gần tới giờ tắn cả đã ở trong nhà, đánh ngất quản kho, nhốt ông ta vào kho rồi khóa lại. Lấy tắng vật rồi ung dung bỏ đi, hôm đó mưa to, dấu vết tự nhiên cũng bị xóa bỏ. Nếu thế lại nảy sinh vấn đề nữa, nghi phạm không đi lấy chìa khóa, tức là không chỉ có một người gây án, bọn họ phối hợp với nhau thế nào? Nội bộ chúng ta phải có người tiết lộ bí mật, như thế mới biết tắng vật vào kho, biết chìa khóa duy nhất trên người Tằng Quốc Vĩ.”
“ Đúng thế, chính vì nghi vấn này mà sở công an tình khi đó mới quả quyết là có tấy trong hỗ trợ nghi phạm. Kẻ trộm rõ ràng là nhắm vào cổ vật, vì đợi thêm một ngày thì chứng cứ trong yếu như thế sẽ đưa lên trên, vụ án lại xảy ra vào đúng đêm cuối cùng, ngốc tới mấy cũng nhìn ra có nội ứng ngoại hợp. Nhưng một người chết, một người sống chết không rõ, một bị đuổi việc, bốn từ chức, còn lại được đề bạt, chuyện này có biết là ai cũng không có cách điều tra. Tôi nghĩ bên trên tính là chờ đợi nghi phạm lộ diện, đáng tiếc người ta như biến mất khỏi thế gian, thế nên mấy tổ trước cũng chỉ còn cách đổ hết tội lên đầu Tằng Quốc Vĩ mà thôi.” Nghiêm Thế Kiệt lại lắc đầu:
“ Mọi người vẫn còn chưa trả lời mà, không phải Tằng Quốc Vĩ thì sẽ là ai?” Nói chuyện với đồng chí già mệt thế đấy, chuyện trong lòng nhiều, gặp được người là đem giải tỏa hết, Giản Phàm lặp lại câu hỏi:
Cái giọng the thé của Thời Kế Hồng hết sức quả quyết:” Lý Uy, là hắn, không sai được.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất