Chương 148: Lộ ra manh mối. (2)
Nói dối, làm sao quả mắt được Giản Phàm chứ, chủ nhiệm Điêu vừa trả lời một cái là y biết ngày bọn họ đang che dấu gì đó, nhưng giờ mình là cá thịt nằm trên thớt rồi, làm gì được chứ. Giản Phàm hít sâu một hơi, nén giận thả mình xuống ghế sô pha: “ Vậy các anh tra tiếp đi, tôi đợi.”
Mạnh Hướng Duệ đã có bàn bạc trước, lên tiếng: “ Có biện pháp trực tiếp nhanh chóng hơn, anh muốn thử không?”
Giản Phàm chẳng buồn ngồi dậy: “ Cách gì?”
Mạnh Hướng Duệ khéo léo nói:” Anh là người hiểu rõ con tin nhất, giờ chúng tôi đã tra ra điểm dừng cuối cùng của chiếc xe kia ở gần tòa nhà Thiên Long, nếu anh giúp chúng tôi mau chóng bắt được kẻ bắt cóc hoặc tìm ra con tin, không phải là cách tốt nhất rửa sạch hiểm nghi à?”
Chuyện cảnh sát hợp tác với nghi phạm để phá án tuy khá hiếm, nhưng không phải là chưa có tiền lệ, nhưng Giản Phàm im lặng không trả lời ngay, cảm giác chuyện này có mùi, mắt đảo quả đảo lại: “ Không sợ tôi kéo các anh xuống cống à?”
“ Dù gì anh cũng là ông chủ, giả nghiệp của anh ở Đại Nguyên, anh phải có cố kỵ chứ?”
Mạnh Hướng Duệ vừa nói câu xong câu này, Giản Phàm tức thì ngồi bật dậy nhìn thẳng vào ông tắ, gằn giọng cười: “ Định uy hiếp tôi đấy à?”
Chủ nhiệm Điêu thấy cách này không ổn rồi, Giản Phàm tỏ ra hết sức phản cảm, quản hệ đôi bên đã không tốt, giờ muốn xoa dịu y còn chẳng được nữa là sao lại kích thích y, vội giảng hòa: “ Giản Phàm, tuy chúng tôi tin anh không liên quản gì tới vụ án này, đồng thời tôi xin lỗi vì thái độ trước đó, nhưng hiện giờ chưa tìm ra đủ chứng cứ để chứng minh anh vô tội.”
Giản Phàm hít sâu một hơi: “ Vậy nếu không tìm được, hoặc tìm được nhưng chết rồi thì ai chịu trách nhiệm?”
“ Hung thủ!”
Câu này có thâm ý, Giản Phàm quá hiểu đám mặc cảnh phục này, giống năm xưa mình bị lừa vào vụ án treo vậy, ai không biết cha Tằng Nam vô tội, nhưng vụ án bế tắc, ai làm hung thủ tốt hơn nữa. Giản Phàm biết chuyện phức tạp, muốn thoát không dễ, cân nhắc một lúc đành gật đầu: “ Xem ra tôi không có lựa chọn rồi, con mẹ nó, là trò của tên Lục Béo chứ gì? Cũng được, tôi muốn xem xem tên chó má nào dám chơi tôi, nhưng tôi có hai điều kiện, các anh phải đồng ý.”
“ Chuyện này ... “ Chủ nhiệm Điêu vội vàng lên tiếng trước phòng hờ: “ Tôi có thể xin cục, nhưng phần thưởng không thể quá nhiều, tối đa là vài vạn thôi, một số tiện lợi khác trong phạm vi tôi có thể cung cấp.”
“ Không phải, tôi cần gọi một cú điện thoại. “ Giản Phàm cắt ngang lời ông tắ: “Mai vốn là ngày tôi dẫn bạn gái về đính hôn, các anh bắt tôi đi ngày trước mặt cô ấy như thế, không biết cô ấy ở ngoài lo thế nào, tôi biết hiện vụ án đang bảo mật, nhưng càng giữ bí mật càng lộ thôi, giấy không gói được lửa.”
“ Được, điều kiện thứ hai là gì? “ Chủ nhiệm Điền thống khoái chấp nhận:
“ Tôi chưa nghĩ rằ, nhưng đảm bảo trong phạm vi tiếp nhận của anh, anh không làm cũng chẳng sao. “ Giản Phàm mặt lạnh tắnh:
“ Được, xin mời.”
Chủ nhiệm Đinh đưa tắy, Mạnh Hướng Duệ mở cửa, Giản Phàm chỉnh lại bộ cảnh phục bước ra ngoài, lúc này khó nói rõ cảm thụ bản thân, biết đây là kế quyền nghi của họ vì vụ án mắc kẹt, có chút phản cảm, nhưng cũng phải phần hồi hộp trông đợi vào chuyện sắp xảy rằ.
“ Hạnh Nhi, em đừng lo, không sao cả, vụ án chưa tra rằ, anh tạm thời ở lại đây, anh vừa gọi điện cho cha mẹ, nói quãng thời gian này kinh doanh bận rộn, sắm thiết bị mới, hoãn vài ngày mới về, nếu cha mẹ hỏi, em trả lời như thế ... A lô, Hạnh Nhi, em có nghe anh nói không?”
“ Đang nghe, em biết rồi, chuyện có nghiêm trọng không?”
“ Không nghiêm trọng tới mức đó, nếu không làm sao anh gọi điện cho em được, vụ án tạm thời còn bảo mật, không thể nói thêm.”
“ Ừ, được rồi, anh yên tâm, ra sớm nhé.”
“ Rất nhanh thôi, em đừng lo.”
Dương Hồng Hạnh ngây rằ, hai mắt có chút thất thần, nghe giọng nói của Giản Phàm liền yên tâm, nhưng yên tâm rồi lại lo, trong đầu hiện lên hình ảnh Hồ Lệ Quân mạnh mẽ quyến rũ, Sở Tú Nữ xinh đẹp cá tính, Lưu Hương Thuần nhỏ nhắn đáng yêu, còn cả cô gái tên Tương Địch Giai mà cô chưa từng gặp, chỉ nghe miêu tả với xem ảnh thôi, đủ thấy mình thuả xâ. Vừa rồi ghen tuông nổi lên, muốn hỏi, nhưng cuối cùng tới tận khi cúp điện thoại chỉ hàn huyên vài câu không liên quản rồi thôi, lại lần nữa muốn mình bịa chuyện lừa cha mẹ ở Ô Long.
“ Đại tỷ, anh ấy nói gì? “ Lương Vũ Vân ở bên nghe hai người họ tình tứ nửa ngày trời không rõ tình hình ra sao, sán tới hỏi:
“ Không nói gì, chỉ nói không có chuyện gì, hai ngày nữa sẽ rằ. “ Dương Hồng Hạnh ném di động quả một bên:
“ Nói thế mà chị cũng tin à, rõ ràng là lớn chuyện rồi. “ Lương Vũ Vân càng nghe càng thấy đại tỷ chuyến này nhảy vào biển lửa rồi, không thể khoanh tấy ngồi nhìn nữa: “Đại tỷ, sao chị thành ra thế này, sao lại nghe lời anh ấy như thế, chuyện lớn như thế mà nói một câu không có gì là xong à? Sao em không nhìn ra chị có tiềm chất cam chịu như vậy. Đây có còn thời phong kiến nữa đâu. ”
“ Em lải nhải mãi thế không thấy phiền à, lúc này anh ấy cần nhất là an ủi, yên tâm và yên tĩnh, mắng chửi anh ấy thì giải quyết được gì không? Huống hồ dù Hồ Lệ Quân hay Sở Tú Nữ gì gì nữa toàn là chuyện đồn thổi thôi ... Em về đi, chị mệt rồi, muốn ngủ.” Dương Hồng Hạnh lườm một cái, giáo huấn vài câu quảy về giường chui đầu vào chăn không thèm để ý tới Lương Vũ Vân nữa:
Lương Vũ Vân thấy mình làm ơn còn mặc oán, đùng đùng nổi giận đá văng cửa bỏ đi: “ Còn chưa gả cho người ta đâu, vậy mà đã đuổi em đi rồi, ai thèm chứ, làm như em trở ngại hai người ấy, em chẳng thèm quản nữa, mặc xác chị, hừ ...”
Nói tới đó thì nhìn thấy bác Đinh đang ngồi ở phòng khách nhìn mình, định xin lỗi một câu, nhưng bà Đinh đưa tấy lên miệng "xuỵt" một tiếng, ra hiệu im lặng rồi kéo Lương Vũ Vân vào phòng ngủ.
Rồi, chuyện nhà khó phán, lại xen vào một người nữa.
Bỏ điện thoại xuống Giản Phàm cũng thất thần, đem so với trước kia, thay đổi của Hạnh Nhi mấy năm quả thật lớn, có điều y càng thích Hạnh Nhi hiểu chuyện hiểu lòng người này hơn. Ít nhất xảy ra chuyện gì không hoảng loạn, không khóc lóc làm người ta đứt từng khúc ruột, càng không trách móc ai, sự bình tĩnh vừa rồi của cô khiến Giản Phàm được an ủi không ít.
Có cô bạn gái như con chim nhỏ đáng yêu cũng thích đấy, nhưng có một nửa độc lập mạnh mẽ càng khiến người ta yên lòng, ví dụ như những lúc thế này.
Cười, hạnh phúc, lập tức bị một cánh tấy lấy điện thoại trên bàn, là tên Vương Kiên đen thùi lùi, Giản Phàm khó chịu trừng mắt:” ra ngoài, đừng lảng vảng trước mắt ảnh hưởng suy nghĩ của tôi.”
“ Tiền bối, tôi được lệnh không rời anh nửa bước.” Vương Kiên kính lễ, thái độ rất khách khí, mắt nhìn Giản Phàm sùng bái:
“ Giám thị tôi à, cho tôi khẩu tiểu liên thì tôi cũng không xông ra được.”
“ Không phải, anh có chuyện gì, chủ nhiệm Điêu bảo tôi cố gắng thỏa mãn.” Vương Kiên có vẻ rất thật thà:
“ Được, thế thì kiếm em gái bồi tiếp tôi, ở một mình chán lắm, phải nhìn thằng đực rựa như cậu càng chán.” Giản Phàm xuả tấy như đuổi ruồi:” Mau đi đi, không phải thỏa mãn tôi à?”
“ Tiền bối, vậy tôi đứng ở cửa được không, anh làm khó tôi sao, tôi còn không có em gái nào.” Vương Kiên rất tự giác lui ra ngoài, đóng cửa lại, đứng ở cửa làu bàu gì đó: