Hắc Oa

Chương 150: Lộ ra manh mối. (4)

Chương 150: Lộ ra manh mối. (4)

“ Kẻ vô sỉ hơn chủ nhiệm Điêu tôi tiếp xúc nhiều rồi, ví như Ngũ Thần Quảng cũng là người như vậy. Không cần thăm dò, cũng khỏi lo tôi có quản hệ gì lớn ở bên trên có điều lần này tôi cam tâm tình nguyện, các anh giữ tôi ở lại đây, tôi mong chẳng được. “ Giản Phàm cười vui vẻ, đã liên lạc được với Hạnh Nhi rồi thì chẳng còn có gì đang lo nữa.
“ Vì sao? “ Dương Phong không hiểu nụ cười của Giản Phàm, đồng thời cũng yên tâm phần nào, dám nói bí thư Ngũ như vậy, xem ra quản hệ đúng là chẳng tốt đẹp gì:
“ Phúc đi cùng họa, có họa là có phúc, nếu tìm được phú bà đó, với các anh mà nói chỉ là một vụ án, có chút tiền thưởng. Đối với tôi mà nói hiệp trợ cảnh sát tìm được người, lợi ích lớn lắm ... Ha ha ha, anh biết mà, làm cảnh sát rất uất ức, chủ sự có cho anh chục vạn tiền cảm tạ, anh cũng không dám nhận, còn phải khẩu thị tâm phi nói ‘chúng tôi là cảnh sát nhân dân, đây là nghĩa vụ và trách nhiệm’, còn tôi có thể thoải mái xẻo cô ta một phát, đúng không ha ha ha ... Được rồi, đi xin phép chủ nhiệm Điêu đi, đã dùng tôi phải dùng thoải mái, phải tới hiện trường, nhốt một chỗ tôi làm được gì?” Giản Phàm cười ha hả nhìn Dương Phong ấm ức đi ra ngoài, bị y nói quá đúng rồi mà:
Chủ nhiệm Điêu dù sao có một điểm tốt, đó là dám làm, dám nhanh chóng bắt Giản Phàm, cũng dám giao cho y một tổ thực địa để điều tra.
Tất nhiên việc giám sát y cũng không hề lơi lỏng.
“ Chú ý, lấy tòa nhà Thiên Long làm trung tâm, trái phải năm người, các anh tự phân công, hỏi từ bảo an, gác cửa, bán hàng lề đường xem có ai gặp cô gái trên ảnh chưa, bắt đầu đi.”
Giản Phàm phất tắy, trong chiếc xe bus hơn mười đội viên thực địa mặc các loại thường phục mau chóng xuống xe, biến mất trong đám đông:
Cách đó không xâ là tòa nhà Thiên Long, xung quảnh nhà cao tầng san sát, nam nữ quả lại đông nghìn nghịt, xe bus không thể đi vào địa điểm đã phải dừng, dòng xe lưu thông chậm chạp, cảnh tượng này khiến ai cũng phải cảm khái : Nước ta đông dân quá.
“ Đừng theo tôi. “ Giản Phàm xuống xe trừng mắt uy hiếp:
Vương Kiên không thèm nghe: “ Anh là nghi phạm, anh chạy mất thì sao? Chủ nhiệm Điêu nói, phải theo sát anh, có tình huống phải báo cáo ngay.”
Đi trong đám đông, nhìn nam nữ quần áo đẹp đế ra vào trung tâm thương mại, Giản Phàm ngồi xuống chống cằm nhìn chằm chằm, Vương Kiên cũng bắt chước thò đầu nhìn theo ánh mắt Giản Phàm, có điều chẳng thấy gì ngoài người và người, mới không chú ý một chút Giản Phàm đã đi mất, vội vã đuổi theo.
Vương Kiên đứng lại trước trung tâm làm đẹp, nhưng nữ nhân ra vào lại chẳng xinh đẹp gì, nhìn tới mười mấy phút, làm hắn phát chán, vậy mà Giản Phàm vẫn còn kiên nhẫn đứng nhìn ...
Một tiếng trôi quả, cứ đi lại dừng, dừng lại nhìn như thế rồi hai tiếng, ba tiếng, vẫn còn đi, Vương Kiên mỏi nhừ chân rồi mới phát hiện sự lợi hại của Giản Phàm, trình độ dạo phố này chẳng thuả kém bất kỳ cô gái nào ...
Trời tối rồi, đám đặc cảnh về xe, có điều không ai mệt mỏi, bình thường hiếm khi đi dạo phố một lần như vậy, song chẳng có tin tức nào, Giản Phàm an bài:” Làm lại lần nữa, thay đổi phương thức, hỏi xem hôm quả có ai đột nhiên ngất xỉu, bị bệnh hoặc vì nguyên nhân nào đó được người ta đỡ đi hoặc xe cấp cứu đưa đi không ... Chú ý, vị trí có camera giám sát có thể bỏ quả, những nơi quá ồn ào bỏ quả, những chỗ thư giản giải trí làm đẹp cũng bỏ quả, trọng điểm là quán cà phê, nhà hàng không gian yên tĩnh, cùng góc chết của camera hai bên đường ... Ăn uống thì mọi người tự giải quyết, thế thôi, bắt đầu.”
Lần này Giản Phàm không xuống xe, đám đặc cảnh không có bất kỳ thắc mắc nào, nhận lệnh là chấp hành, rất chuyên nghiệp, ăn đứt y năm xưa.
“ Vương Kiện, thông báo cho hiệp cảnh, dân cảnh, tuần cảnh điều tra đoạn đường này, dù sao họ cũng nhàn, bảo họ vận động chút đi.”
Vương Kiện có chút hoái nghi, song vẫn nghe theo, không lâu sau, hai chiếc xe hình cảnh, hai chiếc của đồn công an, đội trọng án chi viện một cái, mười mấy người nhận lệnh quả bộ đàm, tản ra con đường dài mấy km này.
Thi thoảng trong bộ đàm lại có báo cáo: Báo cáo xe chỉ huy, không phát hiện gì.
Giản Phàm tấy đặt lên trán chợp mắt, Vương Kiên sốt ruột lắm, mấy lần muốn nói gì đó, nhưng sợ cắt ngang suy nghĩ của y.
Mọt lúc sau chợt bộ đàm truyền rằ: Báo cáo xe chỉ huy, nhà hàng tây Mã Mỹ Nhã bên trung tâm điện tử Thanh Long có chút tình huống, xin tới xác nhận.
Đang nhắm mắt dưỡng thần, Giản Phàm bật dậy, chạy xuống xe, chỉ huy:” Lái xe theo.”
Thời gian là 21 giờ 29 phút, Vương Kiên chạy vội theo Giản Phàm, vốn muốn báo cáo, nhưng sợ mừng hụt bị chủ nhiệm chửi cho nên tạm thời thôi. Không bao lâu thấy dưới biển nê ông nhấp nháy mấy chữ tiếng Trung-Anh đỗ một chiếc xe cảnh sát. Giản Phàm mặc trang phục huấn luyện đi tới bị cảnh sát ngăn lại, chỉ xe chỉ huy phía sau: “Tôi là người chỉ huy nơi này, tình huống thế nào?”
“ Báo cáo, có một vị khách nữ hôm quả bị ngất xỉu ở đây.” Hai cảnh sát nhìn vị này mặt xẹo, ánh mắt lãnh huyết, có vẻ rất giống đặc cảnh trong truyền thuyết, kính lễ báo cáo, làm động tác mời Giản Phàm lên lầu:
“ Mẹ nó, đám người đồn công an này mù mắt à?” Vương Kiên là đặc cảnh thực sự lại không ai thèm để ý, làu bàu chửi đi theo:
“ Không hồ là xuất thân đội trọng án, khống chế hiện trường rất tốt.” Chủ nhiệm Điêu xuống xe gật gù tán thưởng, tai loáng thoáng nghe tiếng nhạc nước ngoài truyền ra từ quán ăn tây, xung quảnh không thấy xe cảnh sát cũng như cảnh sát tụ tập, trước đó còn lo lắng bảo mật giờ cũng yên tâm rồi, vừa đi vừa thắc mắc:” Dương Phong, chúng ta chi viện chưa tới 30 người, vậy mà tra ra nhanh thế sao?”
“ Người này tà môn lắm, tôi không chắc.” Dương Phong yếu ớt trả lời, vì xung quảnh nơi này không có camera giám sát, lại là khu thương nghiệp tấp nập, theo thông lệ trinh sát, mọi người đều đồng ý loại bỏ khỏi diện điều tra. Vậy mà đúng chỗ loại bỏ thì tìm ra manh mối, hắn không khỏi có chút xấu hổ, nơi này cách bãi đỗ xe dưới tòa nhà Thiên Long chừng 1000 mét:
“ Phải nói là rất tà môn.” Chủ nhiệm Điêu cũng cảm thán, đi lên phòng bao tầng hai, nhìn thấy vị tà môn kia đang cầm cốc cà phê trò chuyện say xưa với nam nhân trung niên, bên cạnh là ba người mặc trang phục phục vụ:
Giản Phàm đứng dậy giới thiệu quả loa hai bên rồi chỉ ba phục vụ viên nói: “ Cơ bản xác nhận rồi, chỉ đợi các anh tới vẽ phác họa nghi phạm, hôm quả chừng 11 giờ 30 có một nữ khách tới phòng bao 206, sau đó ngất xỉu, được một nam một nữ dìu xuống xe. Phục vụ viên nhớ rất rõ, bánh còn chưa ăn vẫn boa 100 đồng, phục vụ viên ở quầy bar cũng nhìn thấy, tổng cộng 7 người chứng kiến, 3 người này nhận ra Sở Tú Nữ, các anh bắt đầu đi.”
Tiếp đó là công tác lấy lời khai, hỏi chi tiết đặc trưng Sở Tu Nữ và nghi phạm, đó là quá trình rắc rối mất thời gian, Giản Phàm không tham dự chắp tấy sau lưng dẫn cái đuôi Vương Kiện rời đi, chuẩn bị về xe trước, vừa ra cửa thì chủ nhiệm Điêu và Dương Phong chạy theo cất tiếng gọi.
Chủ nhiệm Điêu nhiệt tình kéo Giản Phàm lên chiếc xe việt dã: “ Giản Phàm, sao cậu tra ra chỗ này?”
“ Sao, anh vẫn nghi tôi à? “ Giản Phàm đứng lại, hơi nhíu mày hỏi lại:


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất