Chương 153: Tôi có thể phá được án vụ án này.
Còn một người bị Lý Uy tác động mạnh hơn, chính là Trương Kiệt, chỉ gặp gỡ một buổi, hắn thành fan hâm mộ rồi, ra sức bênh vực:” “ Ông ấy nói đúng mà, Dương Công Uy ngang nhiên vi phạm quy định tắng vật giá trị trên 10 vạn phải đưa lên cục thống nhất quản lý, không chỉ phải chịu trách nhiệm mà còn đáng nghi. Tiêu Minh Vũ, phó cục trưởng của chúng tắ, không chỉ lờ đi chuyện này, mà còn không tăng cường nhân thử trực ban và điều tra, vừa có trách nhiệm lẫn hiềm nghi. Ngũ Thần Quảng, chi đội trưởng của chúng ta tuy khi vụ án xảy ra không có mặt, nhưng nếu vẻn vẹn tiết lộ bí mật thì có quá dư thời gian. Vương Vi Dân gian trá cũng đáng nghi, Lý Uy quảng minh lỗi lạc không né tránh mình là nghi phạm, thản nhiên vô tư, là người ít hiềm nghi nhất.”
“ Ài, chúng ta không tra thì còn tương đối rõ ràng, càng tra càng thấy mơ hồ, giờ cả phân cục không ai là không đáng nghi, Giản Phàm, cậu là tổ trưởng, phương án điều tra tiếp theo là gì, không thể lang thang suốt như thế này được.” Trương Kiệt thấy Giản Phàm vẻ mặt thâm trầm, không giống thường ngày luôn tươi cười hớn hở, bấm còi vài cái:” Ê, nghĩ gì thế, đang nói với cậu đấy, phải có trọng điểm điều tra chứ?”
Giản Phàm sắp nghĩ ra cái gì thì bị Trương Kiệt cắt ngang, cáu kỉnh nói:” Trương Kiệt, anh không để xuất nổi một ý kiến xây dựng, một lối suy nghĩ mới mẻ nào à? Chỉ than vãn rồi đợi ăn sẵn, tổ trưởng thì sao? Cái tổ trưởng nát lại còn là lâm thời, anh làm tổ trưởng đi, cơm trưa anh nghĩ cách.”
Thấy giọng điệu bất thiện này, Trương Kiệt cười hô hố:” Thôi không hỏi nữa, nghe là biết cậu cũng chẳng có cái quái gì .. Nói ra theo cậu phá án cũng tốt, công việc nhàn hạ, vài ba bữa lại được mời ăn uống, cái chức tổ trưởng này nhất định phải thuộc về cậu, người anh em này theo cậu là cái chắc rồi, cậu đi đâu, tôi theo nấy ... Chi đội trưởng mà phái tổ trưởng khác tới, tôi xúi mọi người làm phản đuổi đi, ha ha ha ... Giản Phàm chưa nay ăn gì?”
“ Phương hướng điều tra chủ công thì tôi có rồi, anh tin không? Còn ăn cơm à, càng đơn giản, theo tôi về đại đội một ăn chực, ăn xong kiếm cho anh cái phòng để ngủ, chiều phải báo cáo với chi đội trưởng, tôi không biết báo cáo gì đây, về phải thương lượng với hai đồng chí già.”
Trương Kiệt cũng chẳng buồn hỏi phương hướng điều tra là cái gì nữa, dù sao biết đầu óc mình thuả xâ Giản Phàm, nghe y là được, biết địa điểm kiếm miếng ăn, xoay vô lăng rẽ về phía đường Ngũ Nhất, tới thẳng đại đội một.
Về đại đội một giống về nhà vậy, hết sức thoải mái, Giản Phàm lại còn đich thân vào bếp nấu cơm, vừa vặn gặp cả Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên, ăn uống trò chuyện vui vẻ.
Buổi chiều ngày hôm đó, khi phó cục trưởng Tiêu lái xe tới chi đội hình sự thì Quách Định Sơn và Ngũ Thần Quảng đã đợi ở trước tòa nhà, khi xuống xe còn có cả Ngô Đích, bốn người thuộc ba thế hệ, hàn huyên vài câu rồi lên lầu. Sắp tới Quốc Khánh, phó cục trưởng Tiêu dặn dò vài câu tăng cường trực ban, đề phòng sự kiện đột phát trong kỳ nghỉ lễ dài ngày, là mấy lời quen thuộc để khai màn thôi, sau đó tùy ý hỏi:” Thần Quảng này, tiểu thần thám của chúng ta có phát hiện gì không?”
“ Ha ha ha, tôi thấy khó, hiện cậu ấy vẫn đi theo con đường cũ của Quách lão và khoa trưởng Ngô, nếu có manh mối gì thì sớm báo lên rồi.” Ngũ Thần Quảng lắc đầu, có lẽ điều ông ta kỳ vọng không phải là đột phá ở vụ án này, nhưng ít nhất bề ngoài thì có vẻ như là vẫn vì vụ án treo nhiều năm.
Quách Địch Sơn và Ngô Đích đều vấp ngã ở vụ án này, cho nên sắc mặt có hơi ngượng ngùng, không tham giả vào bàn luận, có điều nghe khẩu khí có vẻ tổ điều tra mới cũng không có thu hoạch, làm họ yên tâm hơn một chút.
Bốn người nói cười đi lên phòng hội nghị ở tầng 5, vừa vào cửa thì bốn vị mãnh tướng của tổ điều tra đồng loạt đứng dậy, ba gầy một béo, ba nam một nữ, một cao hai thấp một hói, cứ như là đội biểu diễn hài kịch, Đặc biệt là Thời Kế Hồng mặc cảnh phục, giống như còn nhét một người nữa bên trong quần áo, một mình mà chiếu chỗ của hai người. Cái đội hình này khiến bốn người đi vào đều mỉm cười, nhất là Ngô Đích tuổi trẻ hơi kém công lực, làm động tác gãi gãi mũi, che dấu mình đang cười trộm.
Hỏi han vài câu, phó cục trưởng Tiêu dẫn ba người kia ngồi ở phía còn lại của cái bàn tròn, đầu tiên là cổ vũ khích lệ, sau đó là thao thao bất tuyệt nói tới ảnh hưởng của vụ án trộm cắp ở phân cục Tần Nguyên, vẫn là giọng điệu cũ xì đó, nào là mau chóng phá án, nào là vãn hồi ảnh hưởng, nào là ...v...v...
Giản Phàm chửi thầm trong lòng, đã 14 năm rồi còn vãn hồi cái rắm, đại bộ phận quên mất rồi.
“ Giản Phàm, hôm nay phó cục trưởng Tiêu, khoa trưởng Ngô cùng với chú Quách tới đây là để nghe cái nhìn của cậu về toàn bộ vụ án, cùng với phương hướng điều tra, có vấn đề gì, để hai vị tiền bối chỉ điểm cho ... Thế nào, cậu thấy vụ án này có phá được không? Lý do là gì, điều này rất quản trọng với chuyện thành lập tổ chuyên án ở bước kế tiếp.” Ngũ Thần Quảng nói tiếp phó cục trưởng Tiêu:
Một câu nói làm ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về chàng cảnh sát đang nổi như cồn trong ngành, Giản Phàm nhìn ba đồng đội, trước cuộc họp bọn họ đã trao đổi ý kiến rồi, cả ba cùng gật đầu cổ vũ, Giản Phàm bất ngờ nói một câu:” Tôi thấy có thể phá được vụ án này.”
Nói là có, trước mắt y lại không phải là vụ án mà là cuốn sách cổ đã ngả vàng có mùi mốc, khi thiếu lòng tin, cuốn sách đó lại cung cấp thêm dũng khí và sức mạnh vô hạn, vụ án chưa có đột phá, nhưng cuốn cổ chắc chắn là phải lấy rồi.
“ Hả!?” Vừa nghe câu này con ngươi Quách Định Sơn và Ngô Đích đều mở lớn, phó cục trưởng Tiêu càng kinh ngạc hơn vài phần, có chút không dám tin nhìn anh chàng điển trai giống tài tử điện ảnh hơn là cảnh sát, Ngũ Thần Quảng thì phấn khích ngr người về phía trước, thúc giục:” Nói thế tức là đã có phát hiện rồi sao, nói đi, là phát hiện gì?”
“ Không có, chưa phát hiện được gì.” Giản Phàm tỉnh bơ đáp một câu làm Ngũ Thần Quảng thiếu chút nữa nuốt luôn phải lưỡi:
Ngô Đích không nhịn được nữa, gần như phì cười cùng lúc với Thời Kế Hồng, Trương Kiệt và Nghiêm Thế Kiệt mím chặt môi, Quách Định Sơn và phó cục trưởng Tiêu thì tự trọng thân phận ho vài tiếng che dấu.
Ngũ Thần Quảng cảm giác giống bị trêu đùa, bệnh cũ tài phát, vỗ bàn đánh sầm quát tháo:” Không có? Không có thì cậu nói làm cái gì?”
“ Chi đội trưởng, vụ án đã quả mười bốn năm rồi, cái nên phát hiện đã được mấy tổ điều tra trước đào xới hết, tôi sao có thể phát hiện ra cái gì? Dù có thì mấy ngày cũng không thể làm được. Nhưng, không nhất định là có phát hiện mới có thể phá án, tôi nói là có thể, nhưng không có nghĩa là nhất định. Đừng nói ở Đại Nguyên, nhìn khắp toàn quốc, có cảnh sát nào dám nói là nhất định có thể phá án. Có phá được không thì chia ra mà nói ... “Giản Phàm đối diện với mấy vị lãnh đạo tiền bối mà cái miệng vẫn không có chút vấp váp nào, lý lẽ đầy đủ, không ai bắt bẻ được:” Tôi thấy có thể chỉ đại biểu cho một khả năng, đã phá án thì phải có lòng tin nhất định, nếu không có lòng tin ấy thì ngày từ đầu đã không cần bắt đầu.”
Chỉ là Ngũ Thần Quảng đang hi vọng có được phát hiện gì đó, nghe Giản Phàm thuyết giảng một hồi, lửa giận thực sự bốc lên, gập ngón tấy gõ bàn, giọng càng lớn hơn vài phần:” Vào chính đề đi, Cao Phong nói cậu không đáng tin, không ngờ tới cái miệng cũng chỉ giỏi dông dài, quảnh đi quẩn lại vẫn thế à?”
“ Vâng, vậy thì tôi đi vào chính đề.” Giản Phàm đợi xung quảnh tập trung lắng nghe cả rồi mới bổ xung:” Chính đề là, tôi vẫn thấy có thể phá được vụ án này.”
Hôm nay dừng ở đây nhé, vụ án khá phức tạp, mình sẽ làm một bản tóm tắt.