Hắc Oa

Chương 154: Vụ án làm từ đầu. (1)

Chương 154: Vụ án làm từ đầu. (1)

Lần này Giản Phàm nói có thể phá được án nhưng không ai cười nữa mà đưa mặt nhìn nhau, ánh mắt lộ rõ hoang mang, cảm giác lời Giản Phàm không đáng tin, nhưng nếu bảo không thì cũng không phải, ai dám nói những câu như thế trước mặt lãnh đạo, ít nhất họ tự hỏi lòng đều không dám.
Ngũ Thần Quảng không rõ vì sao vài ngày không gặp mà lá gan thằng nhóc này đã lớn tới mức đó, trừng mắt trâu lên, nhưng bị phó cục trưởng Tiêu ngăn lại, ôn hòa nói: “ Giản Phàm, đừng dây dưa ở vấn đề có thể hay không thể nữa, nói đường lối suy nghĩ của cậu đi, vừa vặn Quách lão và khoa trưởng Ngô ở đây, có chỗ nào không đúng, họ sẽ uốn nắn cho cậu.”
Ngô Đích và Quách Định Sơn khẽ gật đầu phụ họa với lãnh đạo, nhưng trong mắt Giản Phàm thì hai người này một tâm thái xem náo nhiệt một thì chỉ đợi y thành trò cười, dù vậy nụ cười vẫn dần dần tràn ra khắp mặt. Đối diện với Lý Uy rồi, mấy thái độ hoặc khách khí, hoặc vờ vịt hiền hòa, hoặc giận dữ này, chính Giản Phàm mới coi họ là mấy thằng hề, hắng giọng nói có chút ý mỉa mai: “ Bốn người chúng tôi, Trương Kiệt, dì Thời, chú Nghiêm đang cùng thương lượng mấy đường lối điều tra, là tổng kết lại công tác thời gian quả, xin được các vị lãnh đạo chỉ điểm.”
Trong tấy Giản Phàm hoàn toàn không có giấy tờ văn kiện nào, những lời này chỉ thuận miệng mà nói, hơn nữa trong hội trường nghiêm túc thế này mà xưng hô chú Nghiêm, dì Thời, khiến Ngũ Thần Quảng không vui, có điều hai đồng chí già thì đắc ý lắm.
“ Tôi đề xuất ra ba nhầm lẫn, thứ nhất, không thể coi đây là một vụ án trộm cắp. “ Giản Phàm cứ như nhất định muốn người ta phải kinh ngạc mới chịu:
“ Lý do? “ Ngũ Thần Quảng hết nhìn lãnh đạo rồi mới nhìn Giản Phàm, hiển nhiên bị lời của y thu hút, không còn rảnh mà giận nữa:
“ Lý do nhiều lắm, mọi người có chú ý không? Nhà kho phân cục Tấn Nguyên dùng khóa sắt Tiền Tiến, tủ bảo hiểm bên trong là loại cũ do nhà máy tắm Linh sản xuất. Nếu vẻn vẹn là vụ trộm, tên trộm này chẳng có chút tố dưỡng chuyên nghiệp nào, kỹ năng cũng quá tệ. Loại khóa đó đó thì thợ khóa nào ở ngoài đường cũng mở được, vì sao lại bỏ gần tìm xâ, vì một cái chìa khóa mà phải tới chỗ Tằng Quốc Vĩ mà lấy, phiền hà. Một tên trộm chỉ cần có chút kỹ năng chuyên nghiệp lại không có chìa khóa vạn năng à, không có vài thủ đoạn mở khóa à, vậy điều ấy chứng tỏ điều gì? Tên trộm không phải là dân trong nghề, chứng tỏ tổ hai, tổ ba đi điều tra nghi phạm trong số người tiền án trộm cắp là sai lầm.” Giản Phàm giơ một ngón tấy lên, chỉ Nghiêm Thế Kiệt: “ Đó là suy nghĩ của chú Nghiêm, bốn chúng tôi đều đồng ý.”
Nghe Giản Phàm nhắc tới mình, Nghiêm Thế Kiệt dương dương đắc ý gật đầu xác nhận, ông ta rảnh rỗi suy nghĩ vụ án này mười mấy năm rồi, lại là một trong số những người đầu tiên tham giả phá án, tất nhiên có cảm ngộ, chẳng quả không được coi trọng, sẵn tâm lý bất mãn, nên mấy lần tham giả phá án chỉ đợi người khác làm trò cười, biết gì cũng không chịu hé răng.
Bốn người Ngũ Thần Quảng trầm ngâm, tức thì như bị kéo về quá khứ mười mấy năm, phó cục trưởng Tiêu thì mắt mỗi lúc một sáng, nóng vội nói:” Có lý lắm, hay, nói tiếp.”
“ Sai lầm thứ hai, chính là sai lầm về phương hướng, tôi không có ý mạo phạm các vị lãnh đạo đâu, chỉ nói về vụ án thôi. Mọi người cứ bám chặt vào nhân viên nội bộ, cho rằng có người bắn tin lộ bí mật, nhưng ngày hôm đó ở phân cục có mấy cặp mắt nhìn thấy tắng vật vào kho? Có bao nhiêu cái miệng nghị luận vụ án này? Nói cách khác không chỉ có người liên quản tới vụ án mà hơn một trăm nhân viên cơ quản lẫn thực địa đều là nghi phạm, chỉ là không biết ai nói, làm sao chứng minh? Nếu vô tình tiết lộ thì sao?” Giản Phàm liên tục lắc đầu ra chiều không hài lòng:” Sự thực đã chứng minh phương hướng này là sai.”
Câu này khiến Ngô Đích đưa mắt nhìn Giản Phàm, chỉ trích sai lầm ngày trước mặt lãnh đạo, chẳng phải chì hòa thượng mắng trọc đầu à? Dù lãnh đạo có sai cũng không thể nói ra như thế, còn đang cười thầm chế giếu chàng trai hiện giờ đang có xu thế thanh danh lấn át cả mình, nhưng phát hiện sắc mặt phó cục trưởng Tiêu, chi đội trưởng Ngũ đều nhẹ nhõm thì không hiểu ra sao? Ít nhất cũng phải không vui chứ, nhất là Ngũ Thần Quảng nổi tiếng nóng tinh ...
Nghĩ một lúc choàng tỉnh, Giản Phàm nói như vậy chẳng bằng với giúp toàn bộ cảnh sát liên quản vụ án thoát khỏi hiềm nghi sao? Phó cục trưởng Tiêu, chi đội trưởng Ngũ đều vướng vào đó, tất nhiên sao giận được.
Quả nhiên phó cục trưởng Tiêu hết sức cao hứng khen ngợi:” Giỏi, rất giỏi, có kiến thức.”
“ Phó cục trưởng Tiêu, đây là trí tuệ chung của cả tổ, chú yếu là ý kiến của dì Thời.” Giản Phàm khiêm tốn nói, Thời Kế Hồng lại chẳng khiêm tốn cười rõ to.
Lúc này những người khác nhận ra rồi, cái đoàn thể nhỏ này cực kỳ đoàn kết một lòng, chứ không đông mà ô hợp nhú trước, phó cục trưởng Tiêu xuả tắy:” Ngồi đi, ngồi xuống nói chuyện, nếu cậu đã tìm ra sai lầm, vậy có phương hướng chính xác không?”
“ Có!” Một câu khẳng định chắc nịch khiến Ngô Đích, Quách Định Sơn đều giật mình, không biết chàng trai cổ quái này lại sắp nói ra lời lẽ kinh người gì nữa, liền nghe Giản Phàm nói:” Chúng tôi tổng kết lại kết quả điều tra mấy ngày quả, thấy bất kể điều tra nội ứng hay tắng vật thì đều quá hạn rồi, không ích gì cả. Mà nên ra tấy từ người biết giá trị của tắng vật.”
“ Người biết giá trị? Lý do?”
“ Thứ nhất, lấy chìa khóa từ trên người cảnh sát, đánh ngất quản kho, lái xe cảnh sát mang tắng vật đi, tất cả xảy ra trước vành mắt mọi người, tội này cực nặng, dám làm, có thể làm, sẵn sàng làm thì phải biết giá trị bốn món cổ vật mới mạo hiểm. Thứ hai, đây là một người đặc thù làm, như tôi nói ở trên, đây không phải là trộm, cũng không phải là cướp, nếu không thì đánh ngất cả trực ban lẫn quản kho, chẳng cần chìa khóa, trực tiếp phá khóa, cậy tủ lấy đồ không tốt hơn à, dù sao thì khi đó trời mưa to, chẳng ai tuần tra, hết sức an toàn. Thứ ba, gây án xong phải có nơi ẩn nấp an toàn, có kênh tiêu thụ tắng vật, người bình thường sao làm nổi, tôi thấy nếu bỏ công điều tra, sẽ có manh mối thôi.”
Liên tục ba lý do hợp lý làm mấy vị kia nghe nhập tâm rồi, Giản Phàm mỉm cười, nãy giờ thấy cơ mặt Ngô Đích co giật mấy lần rồi:” Khoa trưởng Ngô, ý nghĩ này của tôi học hỏi một phần của anh, bốn năm trước anh điều tra vụ án này, từng điều ba người tổ trọng án chuyên môn điều tra kênh buôn lậu cổ vật, vì sao dừng lại?”
Ngô Đích nhún vai, thái độ màu mè không tự nhiên chút nào, nói cụt lủn:” Tra không rằ, phải dừng lại.”
Giản Phàm không nói nữa, thế là cả phòng hội nghị liền chìm vào im lặng, phó cục trưởng Tiêu đốt thuốc trầm tư, giống đang nghĩ tính khả thi của chuyện này. Quách Định Sơn không có thái độ gì, xem ra đối với vụ án này đã sao cũng được. Ngũ Thần Quảng thì không ngồi yên được nữa, vốn mời Ngô Đích và Quách Định Sơn tới là chỉ điểm Giản Phàm, không ngờ biến thành ngược lại, còn bị người ta bới ra cả đống sai lầm, nhìn phó cục trưởng Tiêu đợi quyết định.
“ Thế này đi.” Phó cục trưởng Tiêu cân nhắc một lúc nói:” Giản Phàm, tôi cho cậu một tháng, tới cuối tháng 10 mà không có manh mối gì thì phải tìm người khác. Sở công an tỉnh mỗi năm đều đốc thúc vụ án này một lần, cục tuy không thể tiêu hao lực lượng chuyên nghiệp vào vụ án này, nhưng không thể bỏ mặc, để mọi người tiếp nhận thử vận may. Chi đội trưởng Ngũ kỳ vọng rất cao vào cậu, có thấy vấn đề gì không?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất