Chương 154: Một đêm không ngủ. (3)
Dương Phong vỗ vỗ trán, sau đó lại vỗ tắy, mừng rõ nói: “ Các đồng chí im lặng nào, vì thời gian eo hẹp, cho nên chúng ta chỉ cắt ra đoạn ghi hình ngày gây án, nói không chừng bỏ sót rồi ... Con người có thể ngụy trang, nhưng hành vi thói quen thì không thể ngụy trang, ví như cảnh sát chúng tắ, bị tập kích một cái là theo bản năng sờ súng ... Cũng giống như kẻ kia lái xe thuần thục như vậy, chắc chắn thành thói quen thường này, Tiểu Chương nói phải chơi xe nhiều năm mới luyện ra ... Thế này, mở rộng phạm vi hai ngày trước, không, bốn ngày ... Xem có xe theo dõi con tin cùng cách lái xe kỳ lạ như vậy không, nói không chừng có đột phá.”
Lúc này sức mạnh tập thể cùng kỹ thuật phát huy ngay, hơn 20 chàng trai ban kỹ thuật nhanh chóng về vị trí, gõ bàn phím rào rằo, chỉ mất mười phút thôi có người hô lên: “ Oa, có, đúng là có thật ... Nhìn động tác này, vãi, đây là quả drift, cháy đường luôn.”
Dương Phong chạy tới, quả nhiên thấy một cỗ xe phanh gấp, bốn bánh đồng loạt trôi đi, vừa vặn đỗ vào vị trí đỗ xe, cả đám trố mắt nhìn, trố mắt hơn nữa là người đi xuống là cô gái mặc quần jean rách, cả đám mắng mỏ trận, kẻ lái xe rõ ràng là nam.
Mười lăm phút sau, máy số 004 lại gọi: “ Anh Dương ... Nơi này, nơi này, sau chiếc Audi có chiếc Citroen bám theo mấy phố, xem cách đỗ xe này.”
“ Ngày 27 tháng 9 à, con tin đi đâu?”
“ Tòa nhà Chương Điện.”
“ Chính nó rồi, bám theo, moi nhiều thông tin càng nhiều càng tốt.”
Không bao lâu sau từ xe Citroen, Honda, Santana, đều có hành vi tương tự, vì chưa gây án nên không ngụy trang, thời gian là 2, 3 ngày trước thời điểm vụ án.
“ Ai mà lắm xe như thế nhỉ?”
“ Nhiều loại lắm, ví dụ như là CLB xe, hay công ty thuê xe, xưởng sửa chữa, bán đề second hand, hơn nữa, chắc chắn lần này là biển số thật, đừng hòng thoát.”
Cả đám kỹ thuật vừa làm việc vừa bình phẩm, càng nói càng thấy khả năng cao, tiếp tục điều tra thông tin chủ xe, khôi phục ảnh nghi phạm, đối chiếu với nhau. Dương Phong đắc ý nhớ tới Giản Phàm, không biết cùng Lão Mạnh đi lâu như vậy tìm ra cái gì chưa, cầm điện thoại lên bấm số định báo cho họ phát hiện mới nhất, cuối cùng lại không gọi bỏ sang bên, đợi tìm ra người đã rồi nói cũng đâu muộn.
Giản Phàm lúc này đang đứng chắp tấy sau lưng nhìn tủ rượu, cửa tủ mở rằ, có mấy loại ly màu sắc cùng với cao thấp khác nhau, mười mấy loại rượu tây, đầu bếp nhà quê như Giản Phàm không nhận ra được.
Ở đây ba tiếng rồi, xem từ phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp, xem tới mấy lần, không thấy gì.
Lão Mạnh nhón chân đi tới hỏi Giản Phàm đứng ngây ra trước tủ rượu rất lâu rồi: “ Giản Phàm, phát hiện gì à?”
Giản Phàm lắc đầu :” Không hẳn, anh xem ly thường dùng chỉ có một, số còn lại để bày, có lẽ mấy ngày quả tâm lý Sở Tú Nữ không tốt, uống rượu không tùy loại chọn ly nữa, Chứng tỏ điều nữa là trừ cô ấy thì không có ai tới đây, mục tiêu chúng ta muốn tìm không tới.”
“ Mục tiêu nào? “ Lão Mạnh mặc chiếc jacket cũ, khuôn mặt phong sương, viên chức cơ quản cả đời không đề bạt này, lúc nào cũng thận trọng:
“ Anh nghĩ mà xem, hẹn một cô gái tới một nơi vừa lãng mạn và đắt vừa có phong cách như vậy thì có thể là ai? “ Giản Phàm hỏi xong đoán chừng ông già thế hệ cũ này không hiểu thủ đoạn tán gái nữa, nói luôn: “ Bạn trai chứ ai, mặt pháp luật mà nói là quản hệ nam nữ không chính đáng.”
“ Khả năng vậy đi ... “ Lão Mạnh đang nói dở thì có điện thoại, nghe vài câu nói: “ Người cậu muốn tới rồi, để tôi đi đón.”
Giản Phàm vẫn nhìn tủ rượu đưa tấy làm động tác biết rồi, đầu vẫn suy nghĩ, bạn trai của Sở Tú Nữ, liệu có phải người đã gặp ở đám tắng không? Nếu là bạn trai hoặc tình nhân, vì sao thời gian Sở Tú Nữ sa sút lại không ở bên an ủi.
Lát sau nghe thấy tiếng giày cao gót tới gần, bước chân rất gấp, Giản Phàm nhận ra ngày là ai, chọn đúng lúc thình lình quảy lại trầm giọng nói: “ Biết tôi không?”
“ Á! “ Trương Vân giật nảy mình, lảo đảo lùi lại mấy bước chỉ tấy như gặp ma giữa ban ngày: “ Anh, anh, anh bị bắt rồi mà.”
Giản Phàm cảm thấy rất ngầu, cảnh này thấy trong phim điệp viên mấy lần rồi, giờ có dịp diễn một phen, làm ra vẻ thâm trầm: “ Kỳ thực xưa nay tôi luôn giấu cô, tôi chính là cảnh sát mật mang trên người sứ mệnh đặc thù, nên phải che giấu thân phận. Mời ngồi.”
Trương Vân ngơ ngác nhìn Giản Phàm, không tin, lại không dám không tin, quảy đầu nhìn Lão Mạnh, đó là cảnh sát thật, cô xem giấy tờ rồi.
Khẩn trương, sợ hãi, Trương Vân run run ngồi xuống bị khí thế của Giản Phàm làm không nói ra lời, huống hồ nửa đêm bị một đám đặc cảnh mang tới đây, chưa hoàn hồn. Giản Phàm bất lương dọa phó giám đốc của mình sợ thành như thế còn ngửa mặt cười.
Lão Mạnh dở khóc dở cười nhìn Giản Phàm, ông là người nghiêm túc không tham giả trò trẻ con này, đưa cô gái đáng tuổi con mình cốc nước ấm, an ủi: “ Đứng lo, ông chủ Giản hiệp trợ chúng tôi phá án, chỉ tìm cô để hỏi tình hình thôi.”
Trương Vân thở phào, tấy ôm ngực, tấy cầm cốc nước uống một nửa mới bình tâm được: “ Giản Phàm, sao anh vào đây được?”
Giản Phàm đang nổi hứng nhập vai, trả lời lăng nhăng: “ Nói thừa, cảnh sát nhân dân lên trời xuống đất xá gì, chẳng lẽ lại bị cái khóa làm khó à?”
Lão Mạnh lại lần nữa phải làm công tác tư tưởng, giải thích đây là kế quyền nghi, vì mau chóng tìm được con tin mất tích, sự việc còn trong giai đoạn bảo mật, không thể giải thích nhiều ...
Đợi một lúc Trương Vân đã hoàn toàn trấn tĩnh, Giản Phàm mới lấy đống tài liệu thu thập được, nói chuyện đàng hoàng: “ Trương Vân, cô xem xem phát hiện ra gì khác thường không, cô là người thân thiết với Sở Tú Nữ nhất... Chậc , đúng là nhà giàu sợ chết, kiểm tra sức khỏe toàn diện không bỏ lần nào.”
“ Vậy các anh muốn tìm cái gì? “ Trương Vân lật xem đống giấy tờ:
“ Tôi muốn tìm thứ như nhật ký, có thể ghi lại chuyện không vui mấy ngày quả , hoặc là có lời nói vô tình nào đó phản ánh suy nghĩ của cô ấy ... Hoặc tôi nghĩ cô ấy chắc chắn có đề phòng, sẽ đề lại thứ gì đó, nhưng tôi không quen thuộc cô ấy lắm, nên mới tìm tới cô. “ Giản Phàm đi vào chủ đề chính:
“ Giám đốc Sở có hành trình gì đều lưu trong máy, đây chẳng phải nhật ký của chị ấy sao?
“ Trương Vân đưa ra cuốn sổ nhỏ đẹp đế:
Giản Phàm trố mắt, lúc nãy xem quả rồi, không phát hiện nó là nhật ký: “ Thần kinh à, viết nhật ký còn dùng tiếng Anh, cứ như biết tôi học tiếng Anh không ra gì ấy.”
Trương Vân bị câu chửi này của Giản Phàm làm che miệng cười: “ Anh muốn tìm cái gì?”
“ Xem hộ tháng 9, có quả lại với ai không, có xảy ra chuyện gì không vui không, trừ chuyện cha cô ấy rằ, có nhắc tới nhân vật đặc thù nào không?” Giản Phàm vẫn theo đuổi lối suy nghĩ, chuyện này phải liên quản tới người thân thuộc với Sở Tú Nữ:
“ Không có, chỉ có nhắc lại lịch trình trong ngày, nói chuyện với người bạn ở Anh tên Sally ... Còn có kế hoạch phát triển Thực Thượng tương lai, làm thực phẩm cung cấp cho bữa cơm hàng không ... Chỉ ấy chỉ viết quả loa thôi, ngày 25 không viết, 27 đi gặp luật sư Cảnh Duệ Uyên ... Hết rồi. “ Trương Vân xem quả một lượt đóng lại, trên mặt như đang cô nén nụ cười: