Chương 155: Phận hèn tiếng nói cũng nhẹ. (1)
Không có ai khả nghi sao? Giản Phàm nhìn nụ cười của Trương Vân mà sinh ngờ: “ Cái gì thế, cô cười cái gì, không được che giấu gì đâu đấy.”
Trương Vân làm bộ thần bí:” Anh thực sự muốn tôi nói à, trong này nhắc tới một nhân vật trọng yếu.”
“ Ai? “ Giản Phàm và Lão Mạnh đồng thanh:
Trương Vân tủm tỉm cười, chỉ: “ Anh đấy!”
“ Tôi á?” Giản Phàm sửng sốt: “ Vãi, cô nàng đó không phải chửi sau lưng tôi chứ?”
“ Trang này chị ấy nói anh rất cả tính, rất có vị nam nhân, từ trên người anh nhìn ra khí chất anh hùng thảo mãng cổ điển, đôi khi làm chị ấy rung động ...”
“ Thế, thế à? “ Giản Phàm sờ vệt xẹo trên mặt, có chút ngượng ngùng, ai mà ngờ em gái này lại thầm tương tư mình:
Đang hí hửng thì Trương Vân trở giọng: “ Nhưng chị ấy cũng nói, anh là kẻ thô tục, ý thức tiểu nông, không làm được gì to tát ... Này, không được giận, không phải tôi muốn nói đâu nhé, anh bảo tôi dịch.”
Lão Mạnh nghiêm túc đến mấy cũng không nhịn được cười nữa, Giản Phàm đỏ mặt hậm hực chửi mấy câu, giờ không phải lúc tính sổ, hỏi lảng đi: “Trương Vân, chuyện này rất quản trọng, cô không được che giấu, Sở Tú Nữ có bạn khác giới tương đối thân mật nào không?”
“ Có.”
“ Là ai? “ Lão Mạnh hỏi gấp:
“ Anh ấy. “ Trương Vân lần nữa chỉ Giản Phàm: “ Mấy tháng quả chỉ có anh ấy là nam nhân tiếp xúc với giám đốc Sở nhiều nhất.”
Giản Phàm trừng mắt: “ Đừng lôi tôi vào, tôi đang nói chuyện nghiêm túc.”
“ Tôi cũng nói nghiêm túc mà, giám đốc Sở là người sống khép kín nội tâm, bạn cùng giới còn ít nữa là bạn khác giới. Hơn nữa với thân phận của chị ấy, người thường sao dám theo đuổi, chị ấy không thể hạ mình theo đuổi người khác, nên thường chỉ có một mình. “ Trương Vân ra sức bảo vệ danh dự của Sở Tú Nữ:
Có điều Giản Phàm không tin: “ Không thể nào, cô ấy 30 rồi, vậy vấn đề sinh lý giải quyết ra sao? Phải có gian tình với ai chứ, chẳng lẽ tới bar tìm tình một đêm?”
“ Này, đừng có phỉ báng chị ấy, anh nghĩ ai cũng như anh chắc? Chị ấy rất giữ mình. “ Trương Vân tức giận mắng:
“ Giản Phàm, chú ý cách nói chuyện một chút, cô Trương, đừng giận, chúng tôi chẳng quả vì nóng lòng muốn tìm ra tung tích giám đốc Sở thôi, nhiều chuyện không thể không hỏi thẳng ... Cô đừng trách Giản Phàm, không có cậu ấy, chúng tôi chưa tìm ra nhiều manh mối như vậy, bây giờ chúng tôi đang cố gắng tìm hiểu tình hình công ty và mối quản hệ tư nhân của giám đốc Sở . “ Lão Mạnh lại phải ra mặt làm công tác tư tưởng:
Đoán chừng cái mặt đầy nếp nhăn của ông ta có tác dụng, Trương Vân lườm Giản Phàm một cái rồi trả lời: “ Tôi cũng không rõ đâu, chị ấy không nói chuyện giả tộc với tôi, có một lần chị ấy đi uống rượu với Tằng Nam bị say, tôi đưa về nghe chị ấy lẩm bẩm mắng ai đó lòng lang dạ sói, muốn bán tòa nhà Tân Thế Giới, nhưng về sau không thấy chuyện này đưa lên cuộc họp công ty bàn bạc.”
Không đưa lên công ty, vậy hẳn là chuyện nhà, Lão Mạnh lập tức nghĩ tới bà quả phụ, tiếp tục hỏi: “ Vậy quản hệ của cô ấy và Lý Uyển Như ra sao?”
“ Bề ngoài thì rất hòa thuận, không nhìn ra có gì khác thường, cha chị ấy nằm trên giường mấy năm, do Lý Uyển Như chăm sóc, rất tận tâm tận lực.”
“ Vậy quản hệ với các cổ đông khác thế nào, có xung đột không?”
“ Không, giám đốc Sở rất giỏi ứng xử, biết ăn nói. “ Trương Vân lườm Giản Phàm cái nữa, hàm ý không như anh: “ Bất kể trong lòng ra sao, chị ấy đối xử với người khác luôn rất tôn trọng, nên không gây ra xung đột.”
“ Còn chuyện di chúc? Không có di chúc đúng là khó tin.”
“ Chuyện đó thì phải hỏi nhà họ thôi, nhưng không sai được đâu, luật sư Cảnh là chí giao của tổng giám đốc cũ, tôi nghe nói hồi tháng 8 ông ấy có thể xuống giường đi lại rồi, sức khỏe đang tốt lên, nên không vội lập di chức nữa ... Ai ngờ xảy ra chuyện bất ngờ, lên cơn suy tim đột ngột ...” Trương Vân vừa hồi tưởng vừa nói với giọng tiếc nuối, ơn tri ngộ của Sở Tú Nữ, cả đời cô không quên:
Lão Mạnh đã hỏi hết, thấy Giản Phàm im lặng nãy giờ, quảy sang: “ Giản Phàm, còn muốn hỏi gì nữa không?”
“ Tôi à ... Trương Vân, đừng trách tôi nói lời khó nghe, chuyện này dứt khoát là nồi da nấu thịt, phải có người thân cận với Sở Tú Nữ dính vào, cho nên tôi phải hỏi tới đời sống riêng của cô ấy, nguyên nhân vấn đề ở đó, tôi không để ai bị bỏ sót được. “ Giản Phàm nghiêm túc hỏi:” Bạn trai cũ của cô ấy, Lưu Siêu Thăng thì sao?”
“ Chia tấy rồi, Tết Dương năm ngoái.”
“ Sao cô biết rõ thế? Cả thời gian luôn.”
“ Trùng hợp thôi, hai người chúng tôi hôm đó hẹn nhau đi ăn, không ngờ gặp Lưu Siêu Thăng đi với một cô gái chính là Hiểu Nguyệt, thế là xong ... Không lâu có tin đồn anh ta bám lấy con gái của chủ nhiệm Vu bên thành ủy. “ Trương Vân thở dài, cả ái tình lẫn sự nghiệp cùng gặp chuyện trắc trở, giống như câu hồng nhan bạc mệnh vậy, giờ ngày cả người cũng cược vào rồi:
Giản Phàm mắt đảo một vòng, bắt đầu phun nọc rồi: “ Lưu Siêu Thăng chân đạp hai thuyền, vứt bỏ Sở Tú Nữ hả? Ai bảo nhìn người không chuẩn, tôi mang tráng chí thì lại bảo là ý thức tiểu nông, đáng đời ... Chẳng trách cô ấy cứ có chút buồn buồn.”
Trương Vân quả nhiên nổi giận: “ Anh ta là cái thá gì, là chị ấy đá anh tắ, anh ta theo đuổi chị ấy mấy tháng trời, riêng hoa hồng tặng liền mấy xe, nhưng chị ấy chưa gật đầu, nên tìm người khác.”
Giản Phàm nhếch mép cười, cô gái này luôn che dấu cho Sở Tú Nữ, không khích bác đừng hòng moi ra được cái gì: “ Mấy xe hoa hồng, bằng đó tiền đủ thuê phòng không biết bao lần, thằng ngốc, không thành là đúng.”
“ Anh đúng là thứ vô vị, không hiểu phong tình là gì.” Trương Vân quảy ngoắt mặt đi, xem ra hơi quá lửa, không thèm để ý tới Giản Phàm nữa:
Lúc này gần 5 giờ, Lão Mạnh thấy Giản Phàm đã hỏi hết an bài người đưa Trương Vân về, dặn dò công tác an toàn bảo mật, Trương Vân trước khi đi nhìn Giản Phàm cầm giấy tờ y tế xem, không yên tâm hỏi: “ Giản Phàm, rốt cuộc giám đốc Sở sao rồi, xảy ra chuyện gì?”
“ Tôi mà biết còn gọi cô đến làm gì?”
“ Vậy khả năng là sao?”
“ Nếu không trả tiền thì bị giết!”
Lão Mạnh trừng mắt, ít nhất phải nói chúng tôi tận lực đảm bảo an toàn cho con tin, cô nên tin tưởng công an chứ, ai lại nói thẳng ra như vậy.
Đừng nói Trương Vân, Lão Mạnh cũng bị thái độ của Giản Phàm làm bất mãn, tiễn người đi rồi quảy lại máng: “ Thái độ cậu như thế là quá đáng lắm đấy, sao lại ăn nói như thế, tôi luôn nghĩ cậu rất biết ăn nói cơ mà, làm người ta giận thành như thế làm gì?”
“ Lão Mạnh, anh không hiểu, hiện giờ cô ấy chuyển một phần lo lắng thành thù hận với tôi, nên tức giận bỏ đi, thế tốt hơn là khóc lóc, tôi sợ nhất là nữ nhân khóc lóc ... Huống hồ cô gái này chưa rõ tình thế, không ý thức được tầm nghiêm trọng của sự việc, chuyện tới lúc nào rồi còn che giấu thứ vớ vẩn, không để cô ấy ý thức chuyện nghiêm trọng cô ấy không tiết lộ đâu ... “ Các cô gái luôn chia sẻ che giấu cho nhau rất nhiều bí mật, đoán chừng ông già này không hiểu, ai đời đi khuyên cô đừng lo, chuyện trong tầm khống chế, nói thế người ta chịu tiết lộ mới lạ, thu dọn tài liệu đứng dậy: “ Đi, chúng ta về đội.”