Chương 156: Vụ án làm từ đầu. (3)
Cơ mà gầy đây tổ trưởng Giản bận thật, khi một tấy cúp điện thoại của Dương Hồng Hạnh thì tấy kia vẫn không dừng, đang phát giấy cho mọi người trong phòng. Tổ điều tra đã mở rộng, không những tăng thêm hai cái xe mà còn tăng thêm nhân viên, nhân thủ thực sự không đủ, Giản Phàm tìm Ngũ Thần Quảng mấy lần, dây dưa đeo bám mãi cuối cùng cũng kéo được một đám người xuống nước. Còn có ai vào đây nữa, Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên của đại đội một, hôm nay còn mời tới cả Sử Tĩnh Viện, cộng thêm thành viên vốn có, thế là được bảy người, đây là cuộc họp phân tích vụ án đầu tiên, Dương Hồng Hạnh gọi điện tới thực sự không đúng lúc tí nào.
Văn phòng chỉ có bốn cái bàn, Sử Tĩnh Viện ngồi ở chỗ Giản Phàm, Tiêu Thành Cương và Quách Nguyên, Trương Kiệt chen chúc một bàn, hai đồng chí già mỗi người chiếm cứ một cái bàn, ngạc nhiên nhìn tư liệu có vài hình ảnh, Giản Phàm rất trịnh trọng treo bức tranh cỡ bản đồ lên chính diện bức tường.
Mọi người đang nhìn trái nhìn phải thì Thời Kế Hồng to mồm đã nói oang oang:” Chà chà chà, đây không phải là phân cục Tấn Nguyên khi đó sao? Chậc chậc, Tiểu Phàm, cậu giỏi thật đấy, vẽ giống quá, văn phòng của tôi ở tầng một, cái phòng thứ ba ở hướng bắc ...”
Phân cục Tân Nguyên trải quả hai lần xây dựng cải tạo đã biến đổi hoàn toàn, còn trong bức tranh là toàn bộ diện mao khu nhà ba tầng cách đây 14 năm, Nghiêm Thế Kiệt và Thời Kế Hồng từng làm việc ở đó tất nhiên là nhận ra ngay. Giọng nói chói tai của Thời Kế Hồng làm Tiêu Thành Cương toét miệng cười, bị rút tới cái tổ điều tra này, ngạc nhiên nhất chính là tổ hợp kỳ quái của Tiểu Phàm, theo lời của hắn là: Một bà béo lắm mồm, một ông già u sầu và hai kẻ chỉ biết ăn.
Giản Phàm treo bức ảnh thứ hai lên là mô hình thu nhỏ, quả lời "thuyết minh" không ai mời của Thời Kế Hồng, mọi người biết đó là bản đồ thành phố nhìn từ trên cao, bên trên đánh dấu hai địa điểm, một là phân cục Tấn Nguyên, một không biết là n ơi nào, có điều đường phố, xe cộ tầng lớp rõ ràng, cứ như là tranh 3D. Đã quá quen với bản lĩnh của Sử Tĩnh Viện, nên Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương không thấy lạ nữa, có điều hai vị đồng chí già thì tặc lưỡi không ngớt, muốn khôi phục lại khung cảnh đường phố 14 năm trước phải là công việc vô cùng tỉ mỉ tốn thời gian.
“ Được rồi, cuộc họp toàn thể vụ án mất trộm ở phân cục Tấn Nguyên lần thứ nhất của tổ điều tra chinh thức bắt đầu.” Giản Phàm treo tranh xong quảy lại vỗ tấy thu hút sự chú ý của mọi người, dáng vẻ tự tin điềm tĩnh, có chút phong thái lãnh đạo rồi:
Trương Kiệt nhanh miệng đính chính:” Là tổ điều tra lâm thời.”
Cả đám cùng cười, Giản Phàm không giận:” Thành Cương, lát nữa xuống lầu mày thách đấu tấy đôi anh ấy cho anh, dám chất vấn quyền uy của tổ trưởng lâm thời.”
Bình thường mọi người nói đùa quen, không ai để ý, trong tiếng cười vui vẻ, Giản Phàm lần nữa vỗ tấy cho mọi người trật tự:” Trước tiên là phải cám ơn ngòi bút thần kỳ của chị Sử, thời gian quả tôi và chị Sử tra bản vẽ thi công thị chính và hồ sơ kiến thiết được lưu trữ, khôi phục được phác thảo của phân cục Tấn Nguyên và kiến trúc xung quảnh vào 14 năm trước. Hai địa điểm đánh dấu bên trên đó là kho vật chứng ở góc đông nam tầng 1, là ở đây ... Còn đây là nơi ở của Tằng Quốc Vĩ, cũng chính là nghi phạm số một, trước kia gọi là Tiểu khu Hạnh Phúc, hiện giờ đã giải tỏa. Buổi thảo luận hôm nay, chúng ta căn cứ vào mô hình hiện trường để tại hiến quá trình phạm tội, tiến tới xác định phương hương điều tra.
Mọi người "à" một tiếng, đã hiểu Giản Phàm muốn làm gì, cũng là phân tích vụ án, nhưng không nhắm vào nghi phạm nào, mà là nhắm vào quá trình phạm tội, không rõ có dụng ý gì?
Nghiêm Thế Kiệt xem tư liệu, hiểu ra một chút, lần này xưng hô với Giản Phàm chính thức hơn:” Tổ trưởng muốn dựng lại hiện trường lần nữa à?”
“ Đúng, mọi người xóa bỏ hết thành kiến trước giờ về vụ án đi, làm sạch đầu óc, đây là vụ án không ai biết ai làm, tắng vật thất tung không rõ, hiềm nghi là ai, không hay. Làm thế nào, cũng không biết, đầu mối ở đâu, tôi chịu chết.” Giản Phàm làm một tràng không biết không hay làm ai nấy đều cười, sau đó chuyển giọng:” Nhưng thông quả mô phỏng hiện trường, thế nào cũng biết được hắn làm thế nào ... Chú ý, trong tấy mọi người đã có hình vẽ, trong điều kiện giới hạn khi đó, hãy tưởng tượng mình là tội phạm. Nào, chúng ta bắt đầu, từ nhà Tằng Quốc Vĩ tới phân cục Tấn Nguyên đi bộ mất 15 phút, thời gian xảy ra vụ án là 8h tới 8h 30 tối, mà Tằng Quốc Vĩ rời nhà trước khoảng thời gian này 10 phút, tức là chúng ta có tối đa 40 phút để làm việc này. Rất đơn gian, Tiêu Thành Cương, đầu óc mày nhanh nhất, nói ngày không cần nghĩ.”
“ Quá đơn giản.” Tiêu Thành Cương không hề biết Giản Phàm đang nói kháy mình:” Trước tiên tới nhà Tằng Quốc Vĩ dụ ông ta ra ngoài, đánh ngất, lấy chìa khóa, sau đó leo tường vào sân phân cục, chui vào kho, đánh ngất quản kho, thành công, lên xe chạy, dễ ợt.”
Giản Phàm không bình luận, xoa xoa tấy đợi xem trò hay, ở đâu có thằng não ngắn nhanh mồm thì luôn dễ mở đầu.
“ Không thể nào.” Quả nhiên Thời Kế Hồng, một vị to mồm khác phản bác:” Khi đó tường của phân cục cao gần ba mét, cậu không thể trèo quả được, Quách Định Sơn còn không tìm ra dấu vết leo tường, mắt lão đó tinh hơn trộm, cậu không cẩn thận để rớt lại một mảnh thủy tinh vỡ cũng không quả được mắt ông tắ.”
Tiêu Thành Cương khá bố láo chẳng biết nể nang đồng chí già, chép miệng xem thường:” Tôi có thể làm được, chỉ cần có góc tường là tôi có thể leo quả mà không chạm vào đầu tường ...”
Tên này xuất thân trường võ, bản lĩnh leo tường vượt mái không kém, không phải bốc phét, Trương Kiệt theo vụ án này đã lâu, nói ngay:” Tiêu đại hiệp ơi, khi đó trời mưa to, nhưng kho không có dấu vết, chú ý, nếu từ trong mưa đi vào trong nhà kho khô ráo gần như không có người, dù cậu để lại một giọt nước mưa cũng thành dấu vết, cậu dù có leo tường cũng không thể không dính nước chứ.”
Tiêu Thành Cương lúng túng cãi cùn:” Tôi, tôi thay quần áo là được chứ gì?”
Ương thế này thì chịu thuả hắn rồi còn gì, Trương Kiệt lắc đầu ra chiều không thèm tranh luận với thằng ngốc, Nghiêm Thế Kiệt vốn ít nói cũng lên tiếng:” Tiểu Tiêu, kế hoạch của cậu có một nhược điểm trí mạng, tôi hỏi cậu nhé? Cậu đánh ngất Tằng Quốc Vĩ, vậy ông ta đâu rồi, sao biến mất 14 năm.”
“ À đúng, ông ta đâu rồi?” Tiêu Thành Cương ngớ ngẩn hỏi lại:
“ Bị Tiêu đại hiệp trộm đi cùng rồi chứ sao.”
Trương Kiệt tiếp một câu làm mọi người cười rộ, hiển nhiên kế hoạch khó thành lập, bị phủ quyết hoàn toàn.
“ Này Giản Phàm. “ Sử Tĩnh Viện tính tình điềm đạm cũng bị không khí nhiệt liệt này thu hút, nói vào:” Kẻ gây án phải chăng đã trốn sẵn ở trong nhà, không khó gì cả, phân cục đâu phải trại giam mà canh phòng nghiêm ngặt, nhà vệ sinh, nóc nhà, góc chết ở cầu thang, nhiều lắm, nếu hắn trốn bên trong thì sao?”
“ Đúng rồi.” Giản Phàm cao hứng, rốt cuộc có một người đầu óc tỉnh táo:” Chị Sử đúng là có nhãn quảng, trước đó chúng tôi cũng hoài nghi như vậy, nhưng thế thì chìa khóa ở đâu rằ?”
“ Phạm tội theo nhóm, dứt khoát là theo nhóm.” Quách Nguyên vỗ tấy đét một cái khẳng định:
“ Tốt, Quách Nguyên, anh lập kế hoạch đi, nếu là phạm tội theo nhóm thì sẽ làm thế nào?” Giản Phàm chỉ Quách Nguyên, lần này phải cám ơn Tần Cao Phong phái cho một nhân viên thực địa nhiều kinh nghiệm, còn Tiêu Thành Cương là thành phần đi kèm: