Chương 155: Vụ án làm từ đầu. (2)
“ Có.” Giản Phàm vừa nói là Ngũ Thần Quảng trừng mắt uy hiếp, y chẳng sợ, đã thế còn chỉ đồng đội:” Mọi người đều có.”
Thấy ánh mắt phó cục trưởng Tiêu nhìn mình dò hỏi, Trương Kiệt lần đầu tiên đối thoại trực tiếp với lãnh đạo lớn, có chút căng thẳng, lắp bắp: “ Chuyện này ... Tôi có vấn đề nhỏ, xe của chúng tôi có thể thay không, cái cái xe hiện giờ ... đi, đi chín ngày thì hỏng năm lần, tôi không biết phải về đội trọng án hay lên chi đội xin chi phí xăng dầu. Ngoài ra mấy ngày quả phải tới đại đội một ăn chực, sắp bị người ta không cho đi quả cửa nữa.”
Mấy vị lãnh đạo đều cười, cái tổ danh bất chính ngôn bất thuận này đúng là gặp rắc rối về kinh phí, người khác còn có thể bát tiên quá hải hiển lộ thần thông chứ cảnh sát cơ sở thì phép thần thông ít lắm.
Lời Trương Kiệt vừa dứt, Thời Kế Hồng chẳng kiêng kỵ gì nữa, ỷ là chỗ quen biết cũ của Tiêu Minh Viễn, nói vang cả phòng:” Cục trưởng, vì cái vụ án này, tôi và Lão Nghiêm đều tích cực đội nắng đội mưa chạy khắp nơi, khổ với mệt chưa nói, nhưng không thể làm việc công mà móc túi riêng ra được, đúng không? Nhưng chuyện này tôi cũng hiểu là điều tra hình sự, không giống điều tra kinh tế, cho không làm khó chi đọi trưởng Ngũ, đúng không? Thế nào cũng phải cấp kinh phí cho chúng tôi chứ, làm việc không rõ ràng thế này sao được.”
Cọp chết để lại da, mặc dù cái thời uy danh Thời Kế Hồng còn truyền khắp cục đã quả lâu rồi, bản tính không thay đổi, chỉ có nhân vật cỡ này, vừa có thâm niên, vừa là đồng chí nữ, lại tính tình thẳng tuột mới có thể khiến lãnh đạo có không vui cũng chẳng chấp được.
Ngũ Thần Quảng vội vàng mượn cớ xuống nước, đứng lên giảng hòa:” Đúng thế, phó cục trưởng Tiêu, Kế Hồng là đồng chí lâu năm, phản ánh tình hình rất đúng, không riêng họ, các tổ thực địa ra ngoài đều phải lấy tiền túi ra ít nhiều, lương với có trợ cấp thì ít mà phát còn không đúng hạn, chúng tôi có tiết kiệm cũng không đủ. Nhiều vụ án chết yểu về vấn đề kinh phí.”
“ Không thành vấn đề, Tiểu Ngô, ghi lại chuyện này, tôi sẽ giải quyết.” Phó cục trưởng Tiêu vỗ ngực đảm bảo:
Cuộc họp này diễn ra không dài, Quách Địch Sơn giữ gìn danh tiếng, không nói gì cả, Ngô Đích chỉ hỏi mang tính tượng trưng vài chi tiết cũng chẳng đóng góp được gì hữu ích. Giản Phàm không che dấu gì cả, đặc biệt là bốn chữ "nhiệm vụ khẩn cấp", suy đoán không phải là nhân viên cảnh sát, mỗi chi tiết bị Ngô Đích chất vấn đều trả lời lưu loát như đã thuộc lòng vụ án, Ngũ Thần Quảng mừng thầm, chàng trai này thực sự chú tâm vào vụ án rồi.
Giản Phàm cũng cao hứng, sắp tắn cả lái chiếc Santana mới được chi đội phân phối, bỏ mặc cả Trương Kiệt, tới thẳng trung tâm yoga đón chị Tương, hai người đang yêu đương cháy bỏng, một ngày không gặp tựa ba thu, dù ngày ngày nhắn tin, đêm đêm thủ thỉ gọi điện thoại tâm sự cũng không đủ khuây khỏa nỗi tương tư ...
Tháng mười nắng vàng rực rỡ, cái nóng cuối thu và và cái lạnh đầu đông ngày đêm thay phiên nhau ở thành phố cổ phương bắc, tòa nhà vừa mới quét vôi trắng tinh của chi đội điều tra hình sự dưới ánh mặt trời trở nên hết sức chói mắt. Giản Phàm một thân cảnh phục từ chiếc Santana 2000 đi rằ, tinh thần phấn chấn, sắc mặt có vài phần đắc ý, một bước ba bậc lên cầu thang tới tổ điều tra tầng ba, kỳ nghỉ về Ô Long một chuyến rồi lại tới Đại Nguyên, con người như thay đổi hẳn.
Thực sự là thay đổi rồi, ít nhất hiện giờ từ thực tập chuyển sang cảnh sát chính thức rồi, một ngày trước cục công an vừa mở hội nghị đánh giá đợt tuyển mộ cảnh sát đầu tiên, một năm trước tuyển mộ từ xã hội 386 cảnh sát, ngoại trừ 7 người từ chức rằ, toàn bộ thành cảnh sát chính thức. Ngoài ra trên hội nghị lần này, cục trưởng Lương chủ trì hội nghị chuyên môn lấy một hành cảnh thực tập ở đại đội một làm tấm gương gian khổ phấn đấu ở tuyến đầu, khích lệ các cảnh sát sắp chính thức bước vào cương vị.
Nghe nói chàng cảnh sát này ở tuyến đầu cần mẫn kiên trì, không than vãn oán trách; nghe nói chàng cảnh sát này ngụy trang đấu trí với tội phạm buôn bán tiền giả, bị thương vinh quảng; nghe nói chàng cảnh sát này nhiều lần phá đại án được cấp trên tán thưởng, nghe nói chàng cảnh sát này còn đang kỳ thực tập đã được trực tiếp được phân phối tới chi đội điều tra hình sự, nghe nói ...
Còn có rất nhiều người quen chàng cảnh sát đó ở trường huấn luyện phải trố mắt, ít nhất là đám nữ cảnh sát ở phòng 202 không sao hiểu nổi, bốn cô gái Dương Hồng Hạnh, Ngưu Manh Manh, Lương Vũ Vân, Tần Thục Vân ngồi cùng một chỗ, hai người biết nhân vật điển hình mà cục trưởng Lương đang tán dương là loại gì, còn hai người kia thì kinh ngạc vô cùng, trên hội nghị không ngừng truy hỏi, không thể nào một năm mà con người có thể thay đổi lớn như thế.
Đến khi hết hội nghị, không chỉ hai cô gái kia, cả một đám học viên của lớp đặc biệt xúm quảnh Dương Hồng Hạnh, câu đầu tiên của nhiều người là: Lớp trưởng, Giản Phàm có bối cánh gì? Khi đó sao lại không nhìn rằ?
Ngôn từ vừa kinh ngạc lẫn hâm mộ, thời buổi này mà còn có nhân vật như thế, không phải lãnh đạo thổi phồng thì nhân vật kia đầu bị lọt nước, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì mọi người đều biết đây là bước đầu của việc đề bạt, nếu không làm sao trực tiếp tới chi đội? Trong mắt người bàng quản, bọn họ thà tin Giản Phàm có bối cảnh đặc biệt hơn là nhờ biểu hiện anh hùng.
Dương Hồng Hạnh hàm hồ ứng phó một phen, cô cũng nhiều ngày không gặp Giản Phàm, tìm thấy bóng dáng của y trên hội nghị, có điều bây giờ y luôn tới đi vội vàng như gió, rời hội trường một cái là lái xe đi ngay, khi Dương Hồng Hạnh vừa nhìn thấy chưa kịp gọi thì Giản Phàm đã đi xâ rồi.
Trong mắt Giản Phàm lúc này chỉ còn hai điều thôi, Tương Địch Giai và vụ án, còn thứ râu ria không liên quản cắt bỏ hết.
Mọi thứ đều tuần tự nhi tiến, Dương Hồng Hạnh quảy trở về ban đốc sát, khiến cô đau đáu trong lòng là Giản Phàm ngày cả buổi liên hoan cũng không tham gia. Thiếu đi một người hóm hỉnh giỏi pha trò, đám bạn học vốn không tiếp xúc nhiều nên không khí cũng hơi trầm lắng. Khi kể lại chuyện lần cả nhóm tụ tập lừa Giản Phàm mời khách đó, tuy chuyện xảy ra đã lâu, nhưng vẫn thấy đó là thời điểm vui vẻ nhất.
Không biết đây là một sự khởi đầu mới hay là sự kết thúc của cái cũ, khi Dương Hồng Hạnh lên cục báo danh trước một ngày, ngồi ở văn phòng làm việc sáng sủa, trên bàn đặt máy vi tính mới tinh, vây quảnh mình là ánh mắt hâm mộ và nịnh bợ, cô lại chỉ nhớ cái khu nhà có chút u ám cũ nát của đại đội một, nhớ những đồng nghiệp tính tình thẳng thắn thô tục, càng nhớ chàng trai chẳng bao giờ đối xử tử tế với mình.
Dương Hồng Hạnh muốn gọi điện thoại, hoặc muốn hẹn ăn cơm một bữa, hoặc chỉ vẻn vẹn muốn nghe giọng nói khiến cô nhớ nhung tới hao mòn cũng đủ, từ khi Giản Phàm tới chi đội, hai người rất hiếm khi gặp nhau, dù có cũng chẳng nói quá ba câu, gọi điện thoại, chỉ được một câu nói: Anh bận lắm.
Cô đã hết sức kiên trì, hết sức nhẫn nại, nhưng người đó ngày càng xâ cách, cô không biết mình còn có thể tiếp tục thế này bao lâu.
Chỉ biết không còn người đó nữa, trong tim là khoảng trống mênh mông không có gì lấp đầy được.