Chương 157: Phận hèn tiếng nói cũng nhẹ. (3)
Giản Phàm che nửa bên mặt lùi nhanh ra khỏi phòng nhanh như trộm trước khi những người khác kịp phản ứng. Chủ nhiệm Điêu và Lục Kiên Định nhìn thấy thế thì đều chột dạ, gần như cùng lúc đứng dậy đuổi theo khẽ gọi tên sau lưng. Vừa quả chỗ rẽ Giản Phàm đứng lại, đợi chủ nhiệm Điêu tới một cái, nói ngay: “ Chỉ nhiệm Điêu, tôi đề nghị dừng bắt giữ lập tức.”
“ Hả? Vì sao? “ Chủ nhiệm Điêu giật bắn mình, chuyện đã tới mức này làm sao có thể dừng được chứ:
“ Đây là nghi phạm gián tiếp, lại còn không có chứng cứ, bắt hắn không được việc gì, chẳng may mà thẩm vấn không ra là tắc. “ Giản Phàm giải thích ngắn gọn: “Tuy thế hắn là mắt xích quản trọng, không thể bứt dây động rừng được.”
Chủ nhiệm Điêu xuả tắy: “ Không thể sai được đâu, ít nhất hắn và vụ án này có liên quản trực tiếp, thậm chí có thể là một trong số kẻ lái xe bắt cóc hôm đó. Nhất định là một kẻ có vai trò không nhỏ trong nhóm.”
“ Nếu thế càng phiền toái, anh không thể không biết, bọn chúng dám đòi 2000 vạn tiền chuộc, như thế bố trí vô cùng tỉ mỉ, chẳng may bắt tên này để lộ rằ, muốn bắt những kẻ khác là vô vọng. Khi tôi quảy về thấy người của ta vây kín xưởng sửa chữa xe, động tĩnh lớn như thế, người ta không biết sao được? Các anh bắt có một người thôi, hắn chẳng phòng bị, phái vài ba người tới lén lút đưa hắn đi là xong, không phải hơn à?”
Sắc mặt chủ nhiệm Điền khó coi, đạo lý đó làm sao ông ta không hiểu, nhưng tên lên dây không thể không bắn, mới đầu là bắt nhầm người, sau đó phương hướng phá án sai lầm. Tối quả có chút đột phá, chi đội trưởng Ngô đã vội vàng báo cáo lên cục trưởng Lương, thề thốt lập tức bắt được nghi phạm. Sau đó đúng dịp Quốc Khánh nên cục trưởng Lương kéo phó sở trưởng Mạnh tới xem hiện trường bắt giữ, thế là phải trông giong cờ mở biểu diễn một phen cho lãnh đạo xem, nếu không vài ba người lẻn vào nhà bắt giữ thì có gì hay.
Lục Kiên Định hiểu thế khó của chủ nhiệm Điêu, ôm vai Giản Phàm đi vài bước, dỗ: “ Hôm nay Quốc Khánh, trong đội có an bài khác, cậu về nghỉ ngơi đi, bận suốt cả ngày rồi.”
“ Này đội trưởng Lục, anh bất nghĩa quá đấy, người đưa chủ ý xấu giữ tôi lại đây là anh, giờ lại muốn đuổi tôi đi à? “ Giản Phàm vùng tấy thoát rằ, có chút tức giận:
“ Ai nói đuổi cậu, lát nữa cục trưởng Lương, phó sở trưởng Mạnh sẽ tới các đơn vị cơ sở thăm hỏi, đây là trạm dừng chân đầu tiên, cậu là cựu cảnh sát, lại còn mang danh nghi phạm, đứng ở đây có thích hợp không? Không tốn bao nhiêu thời gian đâu, đi quả chút rồi đi thôi, cậu đừng gây thêm loạn.” Lục Kiên Định ra sức khuyên giải:
Ai ngờ nói nhầm một câu rồi, Giản Phàm tức thì không khách khí nữa: “ Anh nói ai thêm loạn? Khi tôi làm cảnh sát thì ở dưới vất vả, lãnh đạo mới là kẻ gây thêm loạn. Mẹ nó, đến khi hỏng việc rồi lãnh đạo phủi mông bỏ đi rồi, con tin xảy ra chuyện, ai chịu trách nhiệm đây? Ai?”
“ Suỵt suỵt! Nói nhỏ chứ!
“ Chủ nhiệm Điêu ba hồn bảy vía bay mất một nửa, đưa tấy lên miệng rối rít ra hiệu, cùng Lục Kiên Định một trái một phải kẹp lấy Giản Phàm, ra sức kéo xuống tầng dưới, vào phòng của mình, đống sầm cửa lại: “ Đồng chí ơi, cậu lấy sinh mạng chính trị của tôi không sao, làm thế này khác gì lấy mạng tôi, lời này mà truyền tới tai lãnh đạo thì tôi chết ... Vương Kiên, lại đây.”
“ Anh làm thế có khác gì giết con tin? Biết cảnh sát đã can dự, biết Lý Uyển Như đã báo án, biết không lấy được tiền nữa, bọn chúng cần con tin làm cái gì? Chủ nhiệm Điêu, anh chỉ cần lấy lòng lãnh đạo, không cần biết con tin sống chết thế nào chứ gì? “ Giản Phàm chỉ mặt chất vấn:
Chủ nhiệm Điêu và Vương Kiên bị câu này làm tức nghẹn, không giải thích nữa, Lục Kiên Định nổi khùng đẩy Giản Phàm một cái: “ Cậu làm ĩ cái gì, bao nhiêu cảnh sát ngồi đây chẳng lẽ không bằng một mình cậu à?”
Giản Phàm mặt đỏ gày nói lại: “ Mẹ nó, bao nhiêu cảnh sát đều biết không nên làm như thế, chẳng quả không ai đứng ra nói thôi.”
“ Mỗi mình cậu giỏi chắc, đủ dấu hiệu cho thấy, nghi phạm dính líu tới vụ án, bắt được hắn tra ra kẻ khác, không thể sai.”
“ Đội trưởng Lục, anh đừng bóp méo lời tôi, tôi không nói sai, tôi chỉ nói phương thức sai, lòng anh tự biết.”
“ Tôi không biết, cậu là thằng nhãi rằnh, bao nhiêu năm không chịu tiến bộ.”
“ Anh thì tiến bộ chắc?”
“ Mẹ nó, hôm nay muốn ăn đòn chứ gi?”
“ Đánh tôi á? Dám không, anh thử đánh tôi xem, con mẹ nó chứ, đánh xem nào!”
Một người mặt đỏ như gấc chín, một thì gần xanh đầy mặt, hùng hổ như hai con gà chọi, hai người xuất thân khác nhau, nên theo đuổi mục đích khác nhau, không ai chịu lui. Lục Kiên Định vừa giơ tấy thị uy, chủ nhiệm Điêu sợ tái mào vội chạy tới cản, Vương Kiên cũng ôm lấy Giản Phàm kéo ra sau, bao nhiêu lãnh đạo ở trên kia, chẳng may đánh nhau người ta biết thì còn ra thể thống gì.
Chủ nhiệm Điêu khuyên can Lục Kiên Định ngồi xuống ghế sô pha, thở dài nói: “ Xin lỗi, vì vụ án của chúng tôi mà khiến các anh xung đột ... Kỳ thực, Giản Phàm, đơn vị chúng tôi được tách riêng ra chuyên xử lý bắt cóc, người không biết không hiểu. Chúng tôi đã giải quyết hơn 30 vụ án bắt cóc, trong đó giải quyết một cách hoàn mỹ chỉ có một phần ba, cho dù giả quyến giao tiền chuộc, kẻ bắt cóc vì an toàn bản thân vẫn giết con tin ... Thế nên phương châm của chúng tôi là không thỏa hiệp, không dung thứ, không từ bỏ, chúng tôi phải suy nghĩ từ đại cục, cho dù không cứu được con tin chăng nữa, chúng tôi cũng không để cho những kẻ nguy hại cho xã hội này tiêu diêu ngoài vòng pháp luật ... Giờ là cơ hội lập uy, gây dựng hình tượng cảnh sát, không có gì sai.”
“ Nếu có thể phòng họa trước khi xảy rằ, sao muốn đợi mất bò mơi lo làm chuồng ... Mà thôi, chẳng phải việc của tôi, tôi đi đây. “ Giản Phàm biết làm chuyện vô ích, bộ dạng giận không chỗ phát tiết, quảy đầu bỏ đi luôn:
Chủ nhiệm Điêu ra hiệu Vương Kiên đi theo, lau trán thở phào: “ Lão Lục, cấp dưới cũ của anh bướng thật, còn dám chửi nhau với anh.”
Lục Kiên Địch hậm hực:” Tôi là cái rắm gì, thằng điên đó còn dám rút súng chĩa vào bí thư Ngũ trước mặt bao người cơ.”
“ Cái gì!? “ Chủ nhiệm Điêu nhảy dựng lên, lại còn có chuyện đó, nhìn mặt Lục Kiên Định không giống đùa, chết rồi, mình bắt nhầm ai thế này, biết vậy thả quách từ đầu cho rồi:
Lục Kiên Định lấy thuốc lá ra châm một điếu, mặt khôi phục lại bình thường: “ Nhìn thấy rồi chứ, thằng đó trời sinh như thế, không sửa nổi nữa, nên mới không hợp với nghề này ... Có điều chủ nhiệm Điêu, chúng ta đóng cửa nói với nhau thôi thế, thằng nhóc này nhìn có vẻ gian trá hơn bất kỳ ai, nhưng là đứa lương thiện, có lòng trắc ẩn, một khi đối diện với chính nghĩa thị phi, còn cứng hơn chúng ta nhiều ... Chuyện này, anh dám nói cậu ta sai không?”
Chủ nhiệm Điêu khẽ lắc đầu, không còn gì để nói.
“ Ài ... “ Lục Kiên Định buông một tiếng thở dài: “ Đó là điểm rất nhiều người thích cậu tắ, chứ không phải vì cậu ta là thiên tài hay kỳ tài gì đó, chính tôi cũng thế, cậu ta kiên trì đúng sai ... Chúng ta không được, chúng ta còn phải leo lên trên, ha ha ha.”
Chuông điện thoại reo vang, chủ nhiệm Điêu đang bị chuyện này làm lòng không thoải mái, vừa nhận điện thoại một cái là vội vàng xuống văn phòng, xe của cục trưởng Lương, phó sở Mạnh tới nơi rồi ...