Chương 158: Mất bò mới lo làm chuồng. (1)
“ Bắt đầu hành động!”
Trong phòng hội nghị, phó sở trưởng Mạnh tuyên bố một câu đanh thép, ánh mắt sắc bén, khí thế ngùn ngụt, ở vị trí này đã 5 năm rồi, đoán chừng ở nguyên tại chỗ đợi lùi về tuyến hai, chỉ có những lúc thế này mới tìm lại được chút tự tin đã tiêu hao hết sạch.
“ Hành động!”
Dương Phong cũng phát lệnh cùng lúc với lãnh đạo, đã chuẩn bị đâu vào đó, mọi người đợi hơn một tiếng trong mưa rồi, chỉ để đợi cái giọng như bà già đến muộn đó mà thôi.
Vì vậy hành động bắt đầu.
Cảnh sát mai phục hai bên lâu ra hiệu phá cửa, thiết bị phá cửa to như cánh tấy được dựng lên, đặt vào vị trí lỗ khóa, phất tấy một cái, "rầm", trụ sắt bắn ra như đạn pháo, cánh cửa dày từ từ đổ nghiêng sang bên, tia hồng ngoại đầu súng chiếu chiếu khắp nơi, cảnh sát ào ào xông vào.
“ Không được nhúc nhích!”
“ Không được nhúc nhích!”
Mấy tiếng quát như sấm sét làm người ta vỡ mật vang lên khắp nhà.
Cùng lúc đó cửa kính vỡ, khung cửa sổ bị lực kéo mạnh giật tắn tình, đó là do dây thừng buộc vào đuôi xe việt dã, đội viên như con khỉ men theo ống nước chui vào.
“ Không được nhúc nhích!”
Tiếng nam nhân kinh sợ, tiếng nữ nhân la hét, mấy nòng súng chĩa vào người trên giường, đặc cảnh bịt mặt quát: “ Tên là gì?”
Chỉ thoáng chậm trễ nghi phạm cảm giác tư chi như bị chặt đứt, đánh tắn y chí phản kháng, máy móc trả lời: “ Hàn ... Hàn Công Lập!”
“ Chính hắn.”
Cho mặc quần áo quả loa sau đó nghi phạm bị còng nhanh chóng đưa khỏi hiện trường.
Cách đó vài km, trong phòng hội nghị vang lên tiếng vỗ tấy rào rào, đặc cảnh leo tường, phá cửa, đột kích, bắt giữ chỉ diễn ra trong vài phút, nhanh gọn dứt khoát, hoàn thành rời khỏi hiện trường. Phó sở trưởng Mạnh thấy đây là một phen hành động hết sức mạnh mẽ thuyết phục, khen ngợi cảnh sát huấn luyện khắc khổ, từ hành động hôm nay nhìn ra đây là đội quân uy vũ tất thắng.
Nói vài câu hào hùng phấn chấn, nếu khong sao xứng với tiếng vỗ tấy như sấm của cấp dưới.
Chỉ có một mình chủ nhiệm Điêu ngoại lệ, vừa vỗ tấy nhìn đám lãnh đạo tới quản sát bắt giữ, tuy miệng tươi cười lòng kêu khổ, các vị xem cao hứng rồi, nhưng lo lắng của tôi thì ai quản đây?
“ Sở Tú Nữ, không phải tôi không giúp cô, tôi làm hết sức rồi, nhưng tiếng nói của tôi không đủ trọng lượng thì ích chó gì.”
Bên ô cửa sổ nào đó trong túc xá đặc cảnh, Giản Phàm nhìn nghi phạm quần áo xộc xệch bị bắt đem về, nhìn đám lãnh đạo lớn nhỏ đứng trước đội ngũ chỉnh tể phát biểu, thăm hỏi, vỗ tắy, rồi lãnh đạo lên xe, còi cảnh sát hú vang diếu võ dương oai rời đi, cảm xúc lẫn lộn, nhiều người thật đáng thương bao gồm Sở Tú Nữ không rõ tung tích, gồm đám đội viên thân bất do kỷ, gồm đám đội trưởng phải uốn gối chỉ vì vài câu vất vả rồi của lãnh đạo.
Chế độ tạo ra thứ quái thai này, biết trách ai?
“ Tiền bối, anh nói gì thế? “ Vương Kiên đứng bên cạnh nghe Giản Phàm lẩm bẩm thì tò mò hỏi:
Giản Phàm quảy đầu nhìn chàng trai gầy gò đen đúa, mặt vài phần thật thà, trong còn ngốc hơn mình lúc mới tham giả vào nghề: “ Không có gì, đang nghĩ năm xưa mình cởi bỏ cảnh phục rất đúng, nếu không bây giờ mình cũng thành loại người như họ, nhìn thấy nhân vật lớn thế nào cũng phải khom lưng cúi đầu, làm chuyện trái lương tâm, sống thế làm cái gì? Chẳng thả như tôi bây giờ, muốn ăn gì chơi gì tùy ý ... Vương Kiên, cậu làm cảnh sát có thấy thoải mái không?”
“ Chẳng có gì không thoải mái, quen rồi.”
“ Không phải quen, mà là trơ lỳ, vô cảm.”
“ Trơ lỳ thì trơ lỳ, dù sao thì tôi cũng có làm được gì khác đâu, tiền bối, anh đúng là thần tượng của tôi, bội phục, thật đấy, dám quát mắng phó chi đội trước mặt chủ nhiệm, không phục không được.”
“ Vì lòng tôi không có gì phải thẹn, vì không cầu gì cả, nhưng thế thì sao, chẳng thay đổi được gì. Thôi, đừng nói linh tinh nữa, trước khi đi ngủ mang tư liệu mới cho tôi. “ Giản Phàm thấy Vương Kiên cũng mệt thật rồi, đuổi hắn đi, chuyện đã tới mức này rồi, có tức giận cũng không giải quyết được gì, thôi thì đành mất bò lo làm chuồng vậy, đứng bên cửa sổ rất lâu, sương sớm làm lạt buốt nửa bên mặt, Giản Phàm lấy di động gọi cho Đường Đại Đầu: “ Anh Đường, bảo Thương Đại Nha tra người này, một tên chơi xe, tên Hàn Công Lập ở xưởng sửa xe Xương Vận đường Trung Hoàn ... Nói thừa, cảnh sát tất nhiên là tra, nhưng toàn ra thứ bề ngoài, nghe ngóng xem hắn từng làm thủ hạ của ai, loại này thế nào cũng có vài chuyện ...”
Tục ngữ nói nhạn bay để lại tiếng, người sống để lại tên, chỉ cần nhảy vào vũng nước đục thế nào chẳng để lại dấu vết nào đó, những dấu vết này đứng ở vị trí cảnh sát không thể nào tiếp xúc được. Tội phạm cũng tích tội nhỏ thành đại ác, cũng là quá trình mô phỏng hoặc rèn luyện, đã them giả chuyện lớn như bắt cóc thì trước đó phải dính líu gì đó tới chuyện phạm pháp rồi.
Thời gian tiếp theo không còn nhiều nữa, cách kỳ hạn chỉ 24 tiếng thôi, nếu là kẻ kinh nghiệm, thẩm vấn không nhanh được, nếu là nhân vật nhỏ đảm nhiệm vai trò lái xe thì biết hữu hạn, dù trường hợp nào thì màn bắt giữ vừa rồi cũng không đem lại kết quả tương ứng, còn hậu họa thì vô cùng ...
Vốn là vụ án khó, giờ tin tức mà lộ ra thì không chỉ là khó nữa rồi.
Một chiếc xe màu trắng đi trong sương sớm lái vòng quảnh đường Trung Hoàn, lái xe mũi to tóc ngắn, trông có vẻ tâm sự nặng nề, vừa đi vừa nhìn đông ngó tây. Phố dài vẫn thế, người quả lại còn đông hơn thường ngày, hôm nay là ngày nghỉ lễ, vì duy trì giao thông thông suốt, cảnh sát giao thông huy động tối đa trực ban, các đầu đường đều có cảnh sát chuy huy.
Xe đi thong thả, từ xâ nhìn thấy cổng xưởng sửa xe Xương Vận, không có gì khác, thầm yên tâm, xe đi quả dải giảm tốc, không biết từ đâu nhảy ra hai người ra hiệu dừng xe, lái xe thất kinh, phanh lại.
“ Xuống xe, đưa bằng lái, có việc gì?”
Hai người kia một trái một phải nhìn vào người trong xe, bốn ánh mắt sắc bén không giống người lương thiện, lái xe bất giác nghĩ tới chuyện gì đó, xuống xe nói: “ Có chuyện gì thế, tôi là người Đại Vương Trang, đi thay dầu máy, chẳng lẽ xưởng sửa xe cũng nghỉ Quốc Khánh?”
Nhìn một cái, xem bằng lái xong, thấy không phải mục tiêu, giải thích: “ Hôm nay xưởng sửa chữa đại tu, đồng chí đi nơi khác thay dầu đi, thực sự xin lỗi.”
“ Không sao, đi tạm vài ngày không vấn đề, hai vị, gặp lại sau.”
Lái xe khách khí về xe, đi ngược rằ, đám thợ sửa xe trong xưởng không bao giờ nói hai chữ "xin lỗi", trước hung hăng, sau khách khí, cách ăn nói, chỉ có một loại: Bọn cớm.
Trong lúc lùi xe lại thấy hai người kia chặn chiếc xe khác, nữ chủ xe cũng bị tra hỏi hồi lâu, mép áo hơi phồng lên, mẹ nó đúng là cớm, hỏng rồi.
Xe đi hơn 100 mét, thấy bốn phía không có ai, lái xe rút điện thoại.
“ Đại ca, có hai tên cớm ở xưởng sửa xe, em không vào được, khả năng Công Lập có chuyện rồi.”
“ Cái gì, nhìn rõ chứ?”
“ Không sai được, ngày cả nữ chúng không không bỏ quả.”
Trong điện thoại truyền ra tiếng thở dài tặc lưỡi, ngày cả lái xe cũng không rõ chuyện gì xảy rằ, hồi lâu mới nghe vị đại cả kia nói: “ Rời ổ đi, Lập Tử không dễ khai vậy đâu.”
“ Vâng. “ Lái xe cúp điện thoại, đi về phía nam, rời Nam Quản Khẩu là tới ngoại ô, nhà dân thấp lè tè mọc san sát, những cái nhà trồng rằu lớn làm bằng ny lông trắng trông như ngôi mộ, thi thoảng thấy ít hoa màu sau vụ gặt, đồng ruộng vừa mới cày, đất vàng xới lật lên, cái chiếc xe cũ này ở nông thôn vô cùng thông dụng, đi tới đâu cũng không gây chú ý, xe dần dần biến mất trong sắc thu tiêu điều.