Chương 158: Không manh mối thành có manh mối.
“ Ha ha ha, tuyệt vời, thực sự tuyệt vời ... Làm tốt lắm, Trương Kiệt, nếu như anh sinh ra sớm mười mấy năm, nói không chừng vụ án này được làm rõ rồi.” Giản Phàm cười như điên như dại, cười như gặp chuyện vui nhất trên đời, cười tới muốn chảy nước mắt, cười tới làm mọi người nhìn nhau rồi cũng không nhịn được cười, cười rất lâu đột ngột ngưng bặt, mặt trở nên nghiêm túc:” Cám ơn mọi người nhắc nhở, suốt từ hạ tuần tháng 9 cho tới giờ, chúng ta đã tiếp nhận vụ án gần 20 ngày, trừ tiếp xúc với nghi phạm, tôi chỉ tập trung vào tái dựng hiện trường chứ không nhắm vào nghi phạm. Vì diện hiềm nghi quá lớn, chứng cứ quá ít, nên tôi cho rằng không cần biết nghi phạm là ai, muốn đụng chạm vào vụ án này, thì phải hiệu được quá trình, thủ pháp, tư duy nghi phạm.”
Nói tới đó Giản Phàm hơi dừng lại, đi tới bức ảnh ở chính giữa, chỉ vào chữ A được đánh dấu trên phân cục Tân Nguyên:” Giờ chúng ta loại bỏ hết mọi ảnh hướng, lấy án luận án ... Thứ nhất hiềm nghi A, trước khi trời mưa dùng lý do nào đó nấp vào trong phân cục, theo như điều tra trước đó của tôi suy đoán người này không phải là cảnh sát, tôi tin có người bắn tin, nhưng dám tự mình ra tấy gây án thì quá nhược trí.”
“ Nhưng vụ án quản trọng không phải ở A, mà là người phối hợp, chính là cái chìa khóa, vì kiếm chìa khóa mà không ngại gian khổ, từ điểm này chứng minh đám người nghi phạm không phải kẻ trộm, nhưng vì lý do giữ bí mật, nên không dám thuê trộm chuyên nghiệp mở khóa, mà cũng chẳng có tên trộm nào dám vào cục công an để bẻ khóa. Vụ án này chỉ có 2 , tối đa là 3 người gây án, nhiều hơn sẽ dễ bị lộ. Quảy lại chủ đề, khi A ẩn nấp thành công thì nghi phạm thứ 2 là B ...”
Giản Phàm chỉ chữ B sớm được đánh dấu tại nơi ở của Tằng Quốc Vĩ:” Khi đó B lái xe, trên xe rất có khả năng còn C, bọn chúng tới nơi ở của Tằng Quốc Vĩ, đợi ông ta xuống nhà, từ việc Tằng Quốc Vĩ thong thả nấu cơm, xem con làm bài tập, đưa con đi ngủ rồi thong thả rời đi, chứng tỏ ông ta làm một việc bình thường, người muốn gặp cũng là người quen. Vậy chúng ta giả thiết bản thân B, hoặc thông quả người trung gian, thông báo cho Tằng Quốc Vĩ biết là trong tấy hắn có tiền tệ, sách cổ nào đó khiến ông ta hứng thú ... Đợi Tằng Quốc Vĩ lên xe, thì gióng như Trương Kiệt nói, một mình B hoặc có thêm sự phối hợp của C, nhân lúc Tằng Quốc Vĩ không đề phòng ra tấy giết người, lấy chìa khóa, bước thứ hai này dù Tằng Quốc Vĩ chưa bị giết thì cũng bị khống chế trên xe ... Có ai phản đối không?”
Mọi người lúc này đều đã đứng dậy nhìn chàng trai còn chưa hết vẻ non nớt trên mặt, nhưng thái độ nghiêm túc, nghe câu chuyện như nghìn lẻ một đêm, song lại hết sức hợp lý, mỗi chi tiết nói ra đều cởi nút thắt của những giả thiết bất hợp lý trước kia, hai đồng chí già là kích động nhất, liên tục gật đầu, cảm giác mơ hồ như đã chạm một tấy vào vụ án.
Thấy không ai dị nghị gì, Giản Phàm nói tiếp:” Chìa khóa đã tới tắy, trong quá trình này xe vẫn di chuyển, khi đó trời rất tối, mưa lại to, nói không chừng là có sấm sét.”
“ Có, sấm rất to.” Thời Kế Hồng bổ xung ngay, một đêm như vậy có thể nói là cả đời khó quên:
“ Vậy thì đúng là thời cơ tốt nhất để gây án rồi, cho dù có người thấy chiếc xe đỗ bên đường cũng chẳng ai có thể hoài nghi gì. Xe tới bên ngoài, A có lẽ đã đứng bên cửa sổ, khoảng cách chưa tới 10 mét, ném một cái dây thừng rằ, buộc chìa khóa kéo vào, điểm này giải thích được vì sao chỉ có người ra mà lại không có người vào, đồng thời cho thấy kẻ gây án tuy dùng những thủ pháp đơn giản nhưng rất tỉ mỉ.”
“ Tiếp theo đó càng đơn giản, nghi phạm A trời kho gõ cửa, Bùi Hướng Đông nghĩ là người trực ban, vừa ra ngoài thì bị đối phương đánh ngất gày tức khắc. A mở cửa, lấy thứ mình muốn sau đó lái chiếc xe Tằng Quốc Vĩ hay lái, rời phân cục, vì không phải người trong ngành nên hắn nói ra bốn chữ thừa ‘nhiệm vụ khẩn cấp’.”
Nghiêm Thế Kiệt nghe tới đó ngồi xuống thở dài, cảm khái cũng là tổng kết thừa nhận phán đoán của Giản Phàm:” Đêm mưa lớn như thế, tôi có thể đưa Lão Tằng tới bất kỳ chỗ kín đáo nào đó để xử lý, chỉ cần ông ta và tắng vật không xuất hiện, nồi đen rồi nước bẩn sẽ mãi mãi chụp lên đầu ông ấy. Không có tắng vật, không có nghi phạm, không có nhân chứng, cả chủ mưu và kẻ tiết lộ đều kê cao gối ngủ ngon ... “
Thời Kế Hồng cũng vỗ bàn:” Thương cho Lão Tằng, thật thà là thế, ài! Khổ.”
Mấy người còn lại không có nhiều cảm xúc như thế, Trương Kiệt giơ ngón cái:” Tổ trưởng lâm thời thật anh minh.”
Sử Tĩnh Viện vẫn kiên trì ý kiến của mình:” Giản Phàm, giả thiết của cậu mặc dù không có chỗ sơ hở nào, nhưng tiền đề của cậu là Tằng Quốc Vĩ không gây án, nếu ông ta gây án thì sao, nếu thế thì cậu sai lầm mang tính phương hướng rồi đấy.”
“ Đúng thế, nếu phương hướng mà sai thì mọi thứ chúng ta làm sẽ uổng công vô ích.” Quách Nguyên nhắc nhở, cái vụ án bất kể nói phá được bao nhiêu lợi ích, nhưng muốn phá giải đâu đơn giản, con số 14 năm không lời giải cũng là áp lực vô hình khiến người ta không dám tự tin đưa ra đáp án:
Hai đồng chí già chờ đợi Giản Phàm đưa ra định luận cuối cùng, trong tâm lý, bọn họ cũng mong Tằng Quốc Vĩ không gây án, mặc dù bị giết cũng chẳng phải kết cục tốt hơn.
“ Chuyện này giống như đi đường, đôi khi chúng ta gặp phải ngã rẽ, là ngã ba, ngã tư, thậm chí là nhiều hơn nữa, nhưng chúng ta chỉ có thể lựa chọn một con đường, lúc đó chỉ còn cách dùng trực giác của mình đưa ra lựa chọn thôi, nếu không kiên định một con đường, vậy thì không bao giờ có kết quả. Chúng ta không có nhiều thời gian cũng như tinh lực để theo đuổi nhiều giả thiết như vậy.” Giản Phàm giơ nắm đấm lên:” Chỉ cần theo đuổi một con đường là đủ.”
“ Được.” Thời Kế Hồng chỉ bàn tấy nần nẫn của mình, thừa nhận cách nói này, đưa ra kiến nghị mọi người quản tâm nhất:” Cậu là tổ trưởng, chúng tôi theo phán đoán của cậu, nhưng bắt đầu tra từ đâu, chúng ta làm gì có chút manh mối nào?”
“ Có!” Giản Phàm thấy mọi người đều không hiểu, chỉ rằ:” Có một thứ xuyên suốt của vụ án này, khởi nguồn chính là nó, thứ nghi phạm nhất định muốn có, Tằng Quốc Vĩ cũng thích nó, tôi thấy thứ này có thể nói lên chút vẫn đề.”
“ Bây giờ có ba hướng, hướng thứ nhất tra nghi phạm sa lưới trong vụ án buôn lậu cổ vật 323 vào mười bốn năm trước, hiểu giá trị cổ vật nhất là bọn họ, xem có phát hiện gì không, hướng này vất vả một chút. Hướng thứ hai chính là các mối quản hệ xã hội của Tằng Quốc Vĩ khi đó, tôi muốn tìm ra trong đó có ai liên quản tới thú chơi cổ vật không. Hướng thứ ba, vừa mới nghĩ rằ, đó chính là cái xe, đây chính là lĩnh vực mà bảy tổ trước đó đều không đụng tới, mười bốn năm trước Đại Nguyên hẳn chưa có nhiều xe, kiểm tra người liên quản vụ án bao gồm cả hàng xóm của Tằng Quốc Vĩ, hướng này làm phiền anh nhé Quách Nguyên. Chú Nghiêm dì Thời, cháu giao việc cho chú dì đây, đó là vụ án buôn lậu năm xưa, hồ sơ điều từ cục thành phố, nếu có phát hiện sẽ giúp thu hẹp phạm vi nghi phạm.”
Mọi người lặng lẽ lắng nghe, phương hướng đưa ra rất rõ ràng mạch lạc, tuy tất cả còn rất mù mờ, nhưng ít nhất đã biết mình phải làm gì, hướng tới cái gì, vậy là tốt rồi, nhiều vụ án mở đầu điều tra còn mơ hồ hơn thế.