Chương 159: Lưỡi bén quảnh co. (1)
Kế hoạch đã nói đã xong, công việc an bài rồi, tính tròn cả tổ có bảy người, lực lượng cơ động chỉ có một mình Tiêu Thành Cương, Sử Tĩnh Viện là mượn tạm để phác họa hiện trường, rõ ràng là giật gấu vá vai.
Quách Nguyên vẻ mặt khó khăn:” Giản Phàm, lượng công tác thì lớn, thời gian lại chỉ có một tháng thôi, không tra ra manh mối thì làm sao?”
“ Ha ha ha, mọi người nên nhìn vào mặt tích cực, dù gì cũng chỉ một tháng, giờ đã quả 7 ngày, còn 23 ngày nữa, tức là chẳng phải vất vả lâu. Đây không phải là phá án có kỳ hạn, chúng ta tận lực là được, tra không ra cũng chẳng ai mất mặt, án treo 14 năm, chúng ta dám tra đã là có dũng khí rồi, À phải, chẳng may chỉ cần tóm được cái đuôi nhỏ thôi là lập tức dương danh giới cảnh sát, dương danh Đại Nguyên.” Giản Phàm xúi bẩy:” Tiêu Thành Cương, mày có muốn nổi tiếng không?”
“ Muốn.” Tiêu Thành Cương đơn giản lần nào cũng bị Giản Phàm khích mà không rút kinh nghiệm, cao hứng gật đầu ngay, có điều thòng thêm một câu:” Oa ca, nhưng mà em đi theo anh, đi theo bọn họ chỉ được ăn cơm hộp, còn bắt em trả tiền.”
“ Ha ha ha, mọi người xem, phải có tinh thần như Thành Cương, ngày cả chuyện ăn uống cũng nghĩ tới luôn, tốt phải có thái độ làm việc như thế mới có phát hiện.” Giản Phàm chỉ Trương Kiệt:” Anh có vấn đề gì?”
“ Cậu chỉ huy thì tôi làm thôi, dù sao tôi chả phải tổ trưởng, hề hề, tội lỗi chẳng đồ lên đầu tôi.” Trương Kiệt nói rồi ưỡn người khí thế, hắn ngồi giữa Tiêu Thành Cương và Quách Nguyên, vốn chật chội, cử động một cái là đụng chạm tới người khác, ba tên bắt đầu đẩy nhau như trẻ con, bực tức đứng dậy đứng ra ngoài luôn:” Giản Phàm, muốn tra vụ án văn vật thì tôi kiến nghị cậu đào một người tới đây, người này nhờ vụ án buôn lâu cổ vật mà thành danh, là nhân vật số một số hai trong cục đấy.”
“ Ồ, là ai?” Giản Phàm đã nghĩ tới người đó là ai:
“ Nói tới số một thì là phó cục trưởng Tiêu, ông ấy chỉ huy phá mười mấy vụ án buôn lậu cổ vật, nhưng là cậu không mời được bức tượng thần này. Còn một người, là của đội trọng án chúng tôi, mỗi lần có vụ án buôn lậu cổ vật là chị ấy khẳng định sẽ tham gia, chị ấy rất có kinh nghiệm ở chuyện này.” Trương Kiệt cười gian:” Giản Phàm, sao lại quên cả vợ mình thế hả?”
A, Giản Phàm biết là ai rồi, người nói chỉ đùa vô tâm, ám chỉ lần Giản Phàm và Hồ Lệ Quân đóng giả vợ chồng, nhưng nghe vào tai Giản Phàm lại khác, mặt không khỏi đỏ lên.
“ Cái gì, Tiểu Phàm đã kết hôn rồi à? Sao không thấy nói?” Thời Kế Hồng thất kinh ré lên, chuyên giả buôn chuyện thiên hạ mà bỏ lỡ cơ mật nhường này thật mất mặt:
Đến cả Sử Tĩnh Viện cũng kinh ngạc không thôi, chẳng lẽ âm thầm kết hôn, là ai? Hẳn không phải cô bé Dương Hồng Hạnh.
“ Tổ trưởng của chúng ta vì tổ chức hiến thân, nhớ năm xưa tổ trưởng lâm thời Giản, cùng đại tỷ Hồ Lệ Quân của đội trọng án lần đầu gặp mặt, mọi người có biết cậu ấy nói gì không? Cậu ấy chê chị Hồ già, hỏi có thể đổi vợ không, ha ha ha ... Ôi mẹ ơi chết cười ... Thế rồi đêm hôm đó tôi lẽo đếo theo sau hỗ trợ cho bọn họ, không phải nói, bọn họ rất giống một đôi, một uy mãnh, một xinh đẹp ... A đừng nhầm, uy mãnh là chị Hồ, còn xinh đẹp là tổ trưởng của chúng ta ... Vụ án tiền giả năm ngoái mọi người biết không? Tổ trưởng của chúng ta bị đánh thành đầu heo luôn, chính tôi vác về đấy ...”
Uy danh của Hồ Lệ Quân thì mọi người đều biết, không ngờ có vụ việc thú vị như thế, đều lôi kéo Trương Kiệt tra hỏi.
Giản Phàm chột dạ, nếu Trương Kiệt bám theo bọn họ đêm đó, có khi biết gì đó, vội lên tiếng trấn áp:” Này, Trương Kiệt, anh muốn ăn đòn đấy à? Đóng giả vợ chồng đi phá án nhiều lắm, đừng nói linh tinh.”
“ Ha ha ha, cậu nói đúng, đóng giả nhiều lắm, nhưng mà không giống, chỉ hai người là giống, đội trưởng Lục có lần nói đùa là muốn giới thiệu chị Hồ với cậu, biết chị Hồ nói gì không? Chị ấy nói cậu là thằng nhãi con, làm con cho chị ấy còn được ... Ha ha ha ... Không phải tôi nói mà chị ấy nói.” Trương Kiệt thấy Giản Phàm hùng hổ xông tới thì rối rít nhảy ra sau:
Tuy bên ngoài có chút xấu hổ, nhưng trong lòng Giản Phàm cân nhắc tính khả thi của việc này, từ lần tạm biệt trước đó đã gần hai tháng không gặp mặt rồi, nghe nói Hồ Lệ Quân phụ trách vụ án buôn bán trẻ con liên tỉnh, cứ muốn hỏi thăm tình hình, nhưng lại ngại. Văn phòng đội trọng án và chi đội chỉ cách nhau một cái sân, vài chục mét, Giản Phàm luôn chú ý nhưng không thấy người, đợi mọi người ồn ào một lúc lắng xuống rồi mới hỏi:” Trương Kiệt, không phải chị ấy ra ngoài phá án rồi à?”
“ Hôm kia về rồi, nghỉ ngơi hai ngày có lẽ sắp đi làm đấy, có điều cậu nghĩ cho kỹ, chị Hồ bản lĩnh cao cũng nóng tính lắm đấy, nếu không phải là nữ thì sớm đã thành đội trưởng rồi ... Người thường không mời nổi chị ấy đâu, nghe nói trên cục đã nhắm chị ấy lâu rồi, chi đội trưởng không chịu nhả người, đội trưởng Lục cũng nói, cả đội có một đóa hoa thôi, không cho, ha ha ha ...”
Cái mồm của Trương Kiệt ba hoa chích chòe nói dông nói dài, có điều cũng gián tiếp chứng minh giá trị của Hồ Lệ Quân ở đội trọng án. Sử Tĩnh Viện và Quách Nguyên đều thấy Hồ Lệ Quân cực kỳ thích hợp, bọn họ thiếu người có kinh nghiệm dẫn dắt, xúi Giản Phàm đi tìm chí đội trưởng xin người. Cơ mà Giản Phàm có điều khó nói, thoái thác nói dấm nhiều cơm chuả, nữ nhân nhiều khó làm việc, kiên quyết không đồng ý thêm nữ nhân.
Cái tổ này quen thuộc tới không thể quen hơn, nói cười đùa cợt rồi hồ đồ định ra ba hướng phá án, tán gẫu tới tận lúc tắn ca, Thời Kế Hồng tới phòng tài vụ báo danh lấy về đống phiếu ăn, thế là hay rồi, án còn chưa điều tra, bảy người tụ họp ăn uống, lần này mời khách không phải tổ trưởng, mà là nhà nước.
“ Cái gì? Cái gì? Vụ án trộm cắp còn có án mạng? Lại còn là phạm tội theo nhóm? Gây án liên hoàn? Có hai tới ba nghi phạm? Giản Phàm, thế này là ngang với phủ nhận hoàn toàn kết luận điều tra của bảy tổ trước đó, thế đã đành, lại còn sinh ra thêm một vụ án. Cậu điều tra chưa tròn một tháng, không phải bịa ra chuyện ly kỳ cổ quái lừa tôi chứ? Thế này mà còn yêu cầu dùng tới kho tin tức tội án mà cục vừa lập nên à?” Trong văn phòng chi đội trưởng, Ngũ Thần Quảng kinh ngạc hết sức, sau đó lại sinh nghi, nhìn Giản Phàm bộ dạng nghiêm trang đứng trước mặt mình, theo thói quen vừa vỗ bàn vừa chất vấn:
“ Chi đội trưởng.” Giản Phàm tới xin hỗ trợ, tất nhiên là phải xuống ngước nói khó:” Toàn bộ suy đoán và mô phỏng quá trình gây án không phải là dựng lên một câu chuyện à? Chúng tôi đã căn cứ vào thời gian, tuyến đường cùng đặc trưng địa hình khôi phục lại bản đồ đường phố xung quảnh phân cục Tấn Nguyên vào 14 năm trước, sau đó căn cứ vào đó thảo luận ra lời giải thích hợp lý nhất. Bảy tổ trước đều không tra ra được cái gì, vậy tôi phủ định bọn họ có gì là sai? Vậy chẳng lẽ tôi khẳng định họ, theo đường lối của họ để tiếp tục tra án?”
Ngũ Thần Quảng nheo mắt nhìn Giản Phàm khắp một lượt, nhất thời không bình phẩm gì cả.
Giản Phàm nhìn thẳng vào Ngũ Thần Quảng, thấy ông ta không tin lại thêm một câu:” Chi đội trưởng, chúng tôi đã rà soát vụ án này mười mấy lần rồi, bất kể chú hỏi chi tiết nào, tôi cũng có thể nói rằ, chúng tôi đã làm việc hết sức tỉ mỉ cận trọng. Bảy tổ trước định hướng đánh từ trong ra ngoài đều thất bại, vì sao không đổi con đường khác? Vì sao cứ nhất định phải điều tra từ nội bộ?”