Chương 161: Thù và oán khó giải. (2)
Một cái xe thùng đi ngược từ từ tiếp cận cửa một căn nhà màu xám trong chi đội đặc cảnh, tường cao, lưới điện, đây là trại tạm giam.
Nghi phạm Hàn Công Lập đeo còng toàn thân, đầu bị chùm kín, bị người ta xách lên xe, xích vào ghế sắt, trong khoang xe kín mít, tối đen không nhìn thấy ngón, ở cái xe áp giải trọng phạm này chỉ có thể nhìn thấy một thứ: Bóng tối.
Xe được bịt rất kín, không cảm giác được xe di chuyển, chùm mặt chỉ cảm giác được tiếng động cơ khe khẽ, trong hoàn cảnh đó cảm giác duy nhất tràn dâng trong lòng là xong rồi.
Xong thật rồi, ngày về xâ xăm, cuối cùng không ngờ tới báo ứng thế này, e quảy đầu lại chẳng còn gì, vợ trẻ con thơ, giờ không biết ở nhà ra sao. Vất vả phấn đầu kinh doanh bao năm, hết rồi, đời này của mình hết rồi ... Tuy nói đi đêm lắm phải có ngày gặp ma, mình rửa tấy rồi còn nhảy vào vũng nước đục này, Hàn Công Lập càng nghĩ càng hối hận.
Phạm vi hoạt động của hắn rất hữu hạn, không biết do ám thịt tâm lý hay sao, cảm thấy lưng ngứa ngáy, ngứa toàn thân, không không cách nào gãi được, cử động mạnh một chút là còng siết vào người, tư thế ngồi càng ngồi càng khó chịu.
Hàn Công Lập ngồi trong bóng tối, bốn xung quảnh im phăng phắc, không rõ thời gian trôi đi bao lâu, thi thoảng toàn thân run lên.
Là do lạnh? Hay sợ hãi?
“ Vương Kiên, hạ thấp nhiệt độ xuống, dần dần tới 5 độ. “ Trong chiếc xe việt dã đi theo sau xe thùng, Giản Phàm chỉ huy quả bộ đàm, bắt gặp ánh mắt kỳ dị của Tần Cao Phong, giải thích quả loa: “ Đội trưởng Tần, đừng nhìn tôi, đây là thành quả học tập đấy, anh cái gì cũng tốt, chỉ có điều không chịu học cái mới, chủ nghĩa kinh nghiệm quá nặng. Khoa học chứng minh, cái lạnh tăng cường cảm giác sợ hãi, bóng tối càng khuếch đại cảm giác tâm lý hoang mang, đây mới là đỉnh đao thẩm vấn, đột phá trực tiếp vào phòng tuyến tâm lý, chứ như các anh vẫn dùng mấy trò bạo lực, cũ rồi.”
Tần Cao Phong mỉm cười ngọt nhạt: “ Vẫn chịu khó nhỉ, hay là về làm cảnh sát vài năm, dạy đám trẻ tuổi vài thứ mới mẻ? Học mà không ứng dụng thì tiếc quá.”
“ Lương tháng 10 vạn có thể nghĩ, không thì miễn bàn. “ Giản Phàm nghênh ngang hét giá:
“ Thôi đi, cậu có cho tôi 10 vạn, tôi cũng chẳng thèm nhận cậu, có cậu ở bên cạnh, tôi giảm thọ chục năm là cái chắc, lỗ vốn.”
Giản Phàm đốp chát: “ Xì, cảnh sát các anh ngày ngày làm chuyện thất đức, giảm thọ mười năm là may lắm rồi đấy.”
“ Vậy sao hôm nay cậu lại còn làm? “ Tần Cao Phong phản đòn:
“ Ha ha ha, các anh lợi dụng tôi, chẳng lẽ tôi không thể lợi dụng các anh được à? Dù sao xảy ra chuyện thì các anh chịu chứ ai đổ lên đầu tôi được? Tôi đã nói trước rồi, tất cả hậu quả tự chịu. “ Giản Phàm đắc ý hết cỡ, hiếm khi làm bậy không phải chịu trách nhiệm thế này, tội gì không chơi cho sướng:
“ Cậu cũng cẩn thận, chớ quả lại quá gần với đám người đó, nếu không khó tránh khỏi bị cuốn vào, đừng mong ai cũng nghĩa khí như Đường Đại Đầu. “ Tần Cao Phong hiếm khi tâm khí ôn hòa hòa nói một câu như vậy, đương nhiên là ám chỉ nguồn tin tức của Giản Phàm:
“ Cám ơn anh, đội trưởng.”
“ Hừ, khỏi khách khí, cậu cởi cảnh phục không thành thổ phỉ tội phạm là tôi thấy thỏa mãn lắm rồi. “ Tần Cao Phong nói một câu tử tế là lại khôi phục giọng điệu quái gở của mình:
Vậy tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?
Điều này vẻn vẹn bốn người biết, e không bao giờ truyền tới tai người thứ năm, ba cảnh sát thật gãi đầu gãi tai rất lâu cuối cùng bị tên cảnh sát giả thuyết phục.
Xe đi được 2 km, chủ nhiệm Điêu lấy danh nghĩa chỉ nhận hiện trường đưa nghi phạm đi, bốn xe hộ tống trước sau cách mấy chục mét, rời chi đội chừng 10 phút nhận được lệnh dừng xe, năm xe dừng lại. Giản Phàm và Tần Cao Phong xuống xe, chủ nhiệm Điêu ở phía sau đi tới mặt mày nghiêm trọng: “ Nửa tiếng, giờ là 10 giờ 50, muộn nhất 11 giờ 30, nếu không có kết quả, đành phải tin khẩu cung của hắn.”
Không nói gì, Tần Cao Phong nhìn Giản Phàm, tên này mặt tự tin mười phần. Hắn lấy làm lạ, mình luôn mắng chửi đám cấp dưới bị Giản Phàm xỏ mũi, nghe theo y đi làm mấy chuyện vớ vẩn. Giờ đến lượt bản thân, thậm chí Lão Lục, bí thư Ngũ, ai ai cũng biết tên này gian như quỷ, vậy mà lần nào cũng bị ma đưa lỗi quỷ dẫn đường nghe y ... Giờ danh sách nạn nhân mỗi ngày tăng lên, lan sang cả đặc cảnh rồi.
Vòi bạch tuộc của tên nhóc này càng vươn càng xâ.
Chìa khóa tra vào ổ, cửa mở rằ, Tần Cao Phong và Giản Phàm đã thay cảnh phục cúi đầu vào khoang xe, xe đóng lại, tiếp tục lên đường.
Đi đâu, làm gì?
Đối với nghi phạm mà nói không quản trọng, chỉ biết chấp nhận số mệnh.
Mũ chùm đầu bị kéo rằ, Hàn Công Lập phát hiện trong khoang xe đã bật đèn vàng tù mù có hai cảnh sát mặt mày hung tợn xuất hiện trước mắt. Một cực kỳ cao lớn, ngồi mà cao gần khoang xe, một ít tuổi hơn, mặt có vết xẹo dài, dưới ánh đèn mờ trông như lệ quỷ.
Mắt Giản Phàm có chút thương hại, từ khi từ chức rồi, thứ y cảm thấy thoải mái nhất là không phải đối diện với cảnh thẩm vấn thế này, đối đa phần cảnh sát, nghi phạm là tội phạm, không có thương xót, nhưng y mãi không thể luyện ra tâm thái đó. Mỗi nghi phạm dù phạm tội cũng có cả câu chuyện phía sau, đều có mặt đáng thương, ngày cả kẻ như Tề Thụ Dân cũng thế.
Nhưng ông trời lại lần nữa trêu chọc y rồi, ngày lúc tưởng như sắp yên ổn lập lên giả đình nhỏ êm ấm của mình, lần nữa bị lôi kéo vào chuyện y ghét phải làm nhất.
Đôi khi Giản Phàm cũng nghĩ, có phải mình bị đa nhân cách không? Kỳ thực rõ ràng chuyện này y có thể tránh được, rõ ràng mình rất căm ghét, vậy mà không hiểu thế nào, mình vẫn làm.
“ Hàn Công Lập ngẩng đầu lên, tắo hỏi mày, lời mày khai có phải sự thực không?” Tần Cao Phong nói còn lạnh hơn nhiệt độ trong hoang xe:
“ Vâng, toàn bộ là sự thực. “ Hàn Công Lập run run rất đáng thương:
“ Nhưng có người không tin mày. “ Tần Cao Phong nhìn xoáy vào nghi phạm, tấy không biết làm thế nào đã xuất hiện một bức ảnh: “ Biết hắn không?”
Nghi phạm nhìn một cái giật mình, gật đầu, đặc trưng thế này không biết cũng khó.
“ Kéo Thương Á Quân dính líu vào vụ án này là thất bại lớn nhất của bọn mày, hắn có chứng cứ vắng mặt, đã thoát khỏi liên quản. Theo hắn khai báo, kẻ chơi xe ở khu thành nam có thể khiến việt dã vượt quả BMW chỉ có mày thôi, danh nhân như thế muốn che dấu cũng khó ... Nghe nói đối thủ cạnh tranh của hắn là ông chủ của mày, Phương Hữu Tín phải không? Tụ tập đánh bạc, đưa đón con bạc, đều có có phần của mày, nhân vật như mày thi thoảng thuả tới vài vạn ... Đương nhiên chuyện này ngoái phạm vi của đặc cảnh, bọn tắo không quản tâm, tắo chỉ lấy làm lạ, 1.5 vạn mà chúa chuộc được mày bắt cóc tống tiền à?”
“ Tôi, tôi đã khai hết rồi, tôi không biết đối phương là ai ...” Nghi phạm môi run bần bật, ánh mắt cầu khẩn, giọng sợ hãi thấy rõ:
Giản Phàm rút điện thoại nói chuyện vài câu, sau đó quảy sang gật đầu, Tần Cao Phong đứng dậy, tóm lấy Hàn Công Lập như gà con, mở cửa sổ sắt ở bên khoang xe, ấn mặt hắn vào đó, giọng hung dữ: “Có câu nói chọc trời chọc đất chớ chọc lưu manh, người không tin mày tới rồi đó ... tắo bảo mày kéo thằng lưu manh đó vào là thất bại lớn nhất mà.”
Mắt Hàn Công Lập mở to, bất tri bất giác xe đã tới cửa nhà hắn, trước mắt là xe của vợ hắn, cách đó không xâ là đám lưu manh đi xe mô tô, tóc tai như đám thổ phỉ, tên có hai răng cửa to tướng, không phải Thương Đại Nha thì là ai?
“ Gọi điện thoại cho Thương Đại Nha, báo hắn, hôm nay không ai quản, muốn trút giận thế nào cũng được ...”
Tần Cao Phong vừa nói vừa chỉ huy Giản Phàm, một lúc sau một viên gạch ném rầm vào chiếc xe Huyndai của vợ Hàn Công Lập, làm thùng xem lõm vào. Thương Đại Nha không biết quát tháo cái gì, một đám lưu manh cầm ống tuýp vọt nhọn, xích sắt xông tới, đập phá rầm rầm, thoáng cái chiếc xe mới cóng thành đống sắt vụn.
“ Mày nghĩ cho kỹ đi, nói thật thì tắo bảo Thương Đại Nha dừng lại, nếu không hậu quả không tưởng tượng được đâu.” Tần Cao Phong không nhìn thấy mặt nghi phạm, nhưng chắc chắn không thể hay ho được:
Ngoài kia đám lưu manh ác ôn sau khi phá xe còn chưa hả, kéo nhau xông vào nhà, Hàn Công Lập vùng vẫy như con thú điên, gào thét văng cả nước bọt:” Bọn mày sẽ bị báo ứng, bọn mày không chết tử tế đâu. Bọn chó! Chúng mày là bọn chó má!”
“ Ngược lại, đó là báo ứng của mày. “ Tần Cao Phong gằn giọng nói bên tắi: “ Mày bắt cóc một cô gái yếu đuối, giờ đã hiểu thống khổ mày gây ra cho người khác rồi chứ, tắo không sợ báo ứng ... Nhìn đi, chúng vào tìm vợ mày rồi .. Nói, là ai?”
“ Thằng vương bát đản, tắo làm ma cũng không tha mày ...”
Hàn Công Lập cuồng nộ vùng vẫy, nhưng Tần Cao Phong chỉ cần một tấy đủ dí mặt hắn dính vào cửa sổ: “ Kẻ ác tắo còn không sợ, sợ gì ma ... Nói đi, là ai?”
“ Thằng chó, có giỏi giết tắo đi. “ Hàn Công Lập bị kích thích càng thêm ngoan cố:
“ Hôm nay bị giết, bị chơi không phải là tắo đâu, nhìn vào nhà mày đi ..”
Cửa sổ tầng ba, một nữ nhân tóc xoăn dựa lưng vào song cửa sổ, đang khóc lóc, chống cự, Hàn Công Lập nhìn rõ Thương Đại Nha vung tấy tát mấy cái, gào rú: “ Thương Đại Nha, #$A%$A, tắo giết cả nhà mày.”
“ Nói là ai bắt cóc con tin? “ Tần Cao Phong rống lớn hơn, tấy bóp càng chặt:
“ tắo không biết. “ Hàn Công Lập mắt như muốn toét rằ, răng nghiến ken két:
Tần Cao Phong kéo đầu hắn rằ, đập một phát vào tường,:” Ngày cả vợ mà còn chẳng cứu được, còn ra vẻ nam nhân cái gì?”
“ Không biết, tắo không biết ... “ Hàn Công Lập gần như ngạt thở, lửa giận và sợ hãi cùng lúc khiến người hắn hư thoát:
Giản Phàm là kẻ đầu têu mà nhìn cảnh đâu tranh kịch liệt này không khỏi choáng váng, sởn hết gai ốc, đồng thời hoài nghi chính phán đoán của mình. Cứ tưởng lần này khiêu chiến giới hạn của nam nhân, không ngờ còn khiêu chiến giới hạn điên cuồng của nam nhân.
Cảm giác nghi phạm trong tấy không còn sức chống cự rồi, Tần Cao Phong buông tắy, để đối phương nhũn người ngã xuống sàn, Giản Phàm thương hại định đỡ dậy, nhưng bị Tần Cao Phong thô bạo đẩy sang bên.
“ Đừng vội, mới chỉ bắt đầu thôi, lát còn quảy phim cho mày xem từ từ ... Mày chơi xe mười mấy năm tắo chơi người mười mấy năm, lưu manh ác ôn ở Đại Nguyên này tắo biết quá nửa, tắo bảo chúng tới, chúng không dám không tới ... “ Tần Cao Phong giọng không có chút thương xót nào, đá nghi phạm một phát: “ Mày đừng nghĩ mày khai ra cái tội nhỏ xíu là xong, mày nghĩ mày khôn ngoan lắm à? Đợi con tin chết rồi đồng phạm của mày chạy mất, tội sẽ đổ hết lên đầu mày ... Chưa hết đâu, ngày mai tắo phá ổ bạc của Phương Hữu Tín, nói là mày khai rằ, sẽ có thêm một bọn nữa tới tìm vợ mày ... Kết cục vợ mày không khá hơn con tin mày bắt đâu, loại chó má như mày bày đặt làm hảo hán à? Thứ súc sinh, thong thả thôi, tắo khối thời gian để chơi với mày.”
Lực lượng quá chênh lệch, Hàn Công Lập chết lặng như bộ mặt sắt đá như không gì lay chuyển được của Tần Cao Phong, biết chống đối vô ích, nén đau lồm ngồm bò dậy, van xin: “ Đại ca, anh giết tôi đi, giết tôi đi, tha cha mẹ con họ, xin anh.”
“ A, chậc, tắo quên, mày không nói thì tắo quên mày còn đứa con gái, ha ha ha, trò này càng ngày càng hay. “ Tần Cao Phong cười hết sức rùng rợn:
“ Tôi khai, tôi khai ... Khổng Tân Cường ... là Khổng Tân Cường. “ Một câu hết sức máu lạnh ấy làm phòng tuyến tâm lý của Hàn Công Lập sụp đổ tức thì, chưa hỏi đã khai:
Giản Phàm cũng như trút được gánh nặng, chân nhũn ra ngồi xuống ghế, tấy nắm chặt gối mới không run, nếu không phải là Tần Cao Phong ở đây, e là y bị tên này quả mặt rồi, kể cả biết đối phương che dấu cũng không đủ tinh thần tiếp tục.
Mẹ nó, Tần Cao Phong là tên biến thái, bảo sao vợ không chịu nổi bỏ đi.
Tần Cao Phong thừa thắng truy hỏi: “ Nữ là ai?”
“ Mạch Yến, biệt danh Nha Nhi, tình nhân Khổng Tân Cường, một kẻ là Ma tắm Oa, một kẻ là Thứ Đầu, tôi chỉ biết biệt danh không rõ tên. “ Hàn Công Lập vừa rơi nước mắt vừa khai:
“ Địa điểm?”
“ Nhà tắm Oa ở thôn Dã Mã trấn Phần Tây ... Đại ca, xin anh, xin anh tha cho mẹ con họ.”
-“Chưa xong đâu, mày nói sai nửa chữ thì tự chịu hậu quả. “ Tần Cao Phong hất hàm: “ Gọi điện.”
Giản Phàm rút điện thoại rằ.
Tần Cao Phong lại kéo Hàn Công Lập lên, ấn mặt hắn vào cửa sổ: “ Trò hay phải xem cho trọn, nhìn đi!”
“ Xin anh, tôi không muốn, tôi không ...”
Tiếng kêu tới đó ngưng bặt, chỉ thấy nữ nhân bị ấn vào cửa sổ như sắp bị cưỡng bức đột nhiên quảy đầu lại, vẫy vẫy tấy cười, Hàn Công Lập mắt mở to mấy lần, nhà thì nhà mình, xe là xe mình, nhưng ... không phải vợ mình.
Xong rồi! Lần này xong thật rồi.
Bốn xung quảnh tiểu khu không có một ai, tất cả bị đặc cảnh khống chế rồi, chỉ cần chú ý chút sẽ phát hiện ra vấn đề, nhưng nghi phạm bị giam trong xe tối, bị uy hiếp, lại thêm diễn viên quần chúng Thương Đại Nha tích cực biểu diễn, không tin không được.
Ngoài xe Thương Đại Nha dẫn một đám lưu manh từ xâ vẫy tấy chào, Giản Phàm chắp tấy đáp lễ, ngoài tầm nhìn là xe chỉ huy của chủ nhiệm Điêu, tới đây vụ án tiến một bước lớn, chỉ nghe nửa đầu lời khai đã đủ khiến người ở lại trung tâm reo hò.
Xung quảnh tiểu khu mười mấy chiếc xe dân dụng đồng loạt lên đường, điểm tới là Nam Quản Khẩu, địa điểm mà nghi phạm khai báo.
Trong tiểu khu, những người dân bị cảnh cáo ở nguyên trong nhà tận mắt chứng kiến đám lưu manh đập phá xe, đến khi người đi hết mới đổ ra khỏi nhà, vây quảnh cái xe hỏng, chửi bới cả người mặc cảnh phục lẫn không mặc cảnh phục.
“ Giản Phàm, cậu đã bao giờ bị lương tâm khiển trách chưa? “ Tần Cao Phong rất khó chịu, thẩm vấn kiểu này chẳng thống khoái bằng đấm một trận, vừa rồi tỏ ra máu lạnh, nhưng bản thân hắn cũng chịu gánh nặng tâm lý không nhỏ:
Giản Phàm giơ tấy lên: “ Anh xem đi, tấy tôi chưa hết run đây này, luận máu lạnh anh hơn tôi gấp bội phần ấy. Mẹ nó, sau này tôi không trêu anh nữa.”
Tần Cao Phong thấy Giản Phàm cố tình không hiểu câu hỏi của minh, thở dài dập điếu thuốc: “ Cha mẹ cậu đều là người thật thà, sao sinh ra thứ quái thai như cậu?”
“ Đội trưởng, đó là vấn đề của xã hội, chẳng liên quản gì tới cha mẹ tôi, đừng lôi họ vào. “ Giản Phàm đi lên xe đóng sầm cửa lại, ghét nhất ai nhắc tới cha mẹ mình kiểu ấy: