Chương 160: Thù và oán khó giải. (1)
“ Không hoan nghênh tôi tới à? “ Tần Cao Phong ngồi xuống bên giường, thái độ này dù không hoan nghênh cũng chẳng đi:
Túc xá của đội cảnh sát đơn giản, hai giường một tủ, Giản Phàm ngồi trên ghế' quảy đầu sang bên, Lão Mạnh quản tâm hỏi: “ Không nghỉ ngơi à?”
Giản Phàm không đáp, cũng chẳng buồn nhìn, tiếp tục dựa lưng vào ghế ngh ĩ chuyện của mình.
“ Sao thế, sao không nói gì vậy, Giản Phàm! “ Chủ nhiệm Điêu hồ nghi, không hiểu sao đột nhiên lại tiếc chữ như vàng:
“ Giản Phàm, chúng tôi... “ Mạnh Hướng Duệ định phá vỡ không khí trầm mặc.
“ Đừng ... “ Tần Cao Phong nheo mắt nhìn Giản Phàm như khiêu khích: “ Để cậu ta đoán xem.”
Giản Phàm cười nhạt: “ Còn phải đoán à, viết hết lên mặt các vị rồi, Hàn Công Lập khai rồi chứ gì?”
Lão Mạnh giơ ngón cái lên, không đơn giản, chủ nhiệm Điêu khen ngợi, Tần Cao Phong đắc ý như trúng phần thưởng nhỏ, còn Vương Kiên đã lĩnh giáo bản lĩnh của thần tượng rồi, không lạ nữa.
Tần Cao Phong đưa tài liệu cho Giản Phàm: “ Mượn cái đầu cậu một xem, xem hắn khai thật hay giả ... Bây giờ thời gian eo hẹp lắm rồi.”
“ Ái chà, được lãnh đạo coi trọng đúng là khác nhỉ. “ Giản Phàm chẳng nhận mà còn mỉa mai một câu, khỏi phải nói sáng nay lãnh đạo tới thị sát, hỏi tới vụ án, phía dưới phải toàn lực ứng phó, không moi ra được cái gì thì khó ăn nói:
Tần Cao Phong chép miệng: “Đứng khó chịu, giờ báo án cũng có quỹ phần thưởng, không bạc đãi cậu đâu.”
Một câu nói đùa làm Lão Mạnh và chủ nhiệm Điêu đều bật cười, xem ra đây là cách nói chuyện bình thường của họ, giống giọng điệu của dân XHĐ. Ai cũng cho rằng Giản Phàm đang bất mãn, phải nói khó một phen, ấy vậy mà thoáng cái y đã xoay ghế sang cười tươi rói: “ Tôi cần gì phải xem cũng biết thẩm vấn chẳng ra được cái quái gì có giá trị, hắn hoặc không biết, hoặc biết cũng chẳng khai ra thứ hữu ích.”
Lão Mạnh đành đi thẳng vào chủ đề, Hàn Công Lập sau khi bị bắt không lâu thừa nhận hai ngày trước vụ án được người ta thuê theo dõi một chiếc Audi, ngày 29 đúng là có tới nhà hàng Mã Lệ Nhã đón một nữ nhân, lái xe tới Nam Quản Khẩu rồi quảy về, nguyên nhân là kỹ thuật lái xe của hắn có tiếng, mà đón người vào giờ cao điểm, thù lao xong việc là 1.5 vạn ... Còn về người thuê là một nam một nữ, tên Anh Cường và Nha Nhi, bọn họ xưng hô với nhau như vậy. Hiện đang căn cứ lời khai vẽ phát họa, các tổ thực địa đợi truy bắt.
“ Nói dối, quá trình là thật, nhưng chỗ quản trọng lại nói dối. “ Giản Phàm nghe Lão Mạnh giới thiệu xong đánh giá một câu làm chủ nhiệm Điêu cuống lên, còn chế giếu Tần Cao Phong: “ Đội trưởng Tần, chẳng lẽ trình độ của anh thụt lùi thảm hại như vậy à?”
“ Cái thằng nhãi này. “ Tần Cao Phong giơ tấy dọa đánh: “ Tên này ở thành nam cũng có chút tiếng tăm, về lý luận mà nói, chơi xe mười mấy năm, lại có bối cảnh giang hồ, lý luận thì chắc chắn không sạch sẽ gì. Nhưng không, lý lịch rất sạch sẽ, tiếng tăm cũng tốt, đúng một lần mua dâm bị phạt 5000, càng tra không ra càng đáng nghi.”
Lão Mạnh không hiểu lối suy nghĩ của hình cảnh, dò hỏi: “ Đội trưởng Tần, ý anh là?”
“ Hoặc là người mới, bị bắt một cái sợ quá khai hết rồi, nhưng hắn không phải loại chim non, tội tòng phạm bắt cóc không phải nhẹ, vậy mà hắn nhận một cách thống khoái, rất vô lý. Tham dự lại không nói ra được tên hai người thuê mình, vụ án này tà môn, khó chơi hơn cả không có manh mối.” Tần Cao Phong rít một hơi thuốc, khi khói từ mũi nhả ra rất ít, động tác này chứng tỏ hắn thực sự gặp khó rồi:
“ Có khả năng chứ. “ Mạnh Hướng Duệ tiếp lời: “ Vì bảo mật, hai kẻ bắt cóc bỏ số tiền lớn thuê Hàn Công Lập theo dõi, chở người bỏ trốn, vẻn vẹn để lái xe thôi không can dự vào việc khác là hợp lý.”
“ Không hề hợp lý. “ Giản Phàm đứng dậy đi ra cửa sổ, cả đêm không ngủ làm hai mắt rằn rát, đầu óc có chút lờ đờ, cần dùng hơi lạnh buổi sáng kích thích: “ Tôi tìm hiểu được một chuyện, Hàn Công Lập chiếm 20% cổ phần xưởng sửa xe, ngoài ra với kỹ thuật cao siêu của hắn, một tháng kiếm chừng một vạn không khó, đi theo một nữ nhân ba ngày, ngu ngốc tới mấy cũng biết chuyện gì, với thân phận của hắn mạo hiểm phạm pháp kiến chút tiền đó sao?”
“ Nếu hắn được chia cả tiền chuộc? “ Lão Mạnh hỏi lại:
“ Thế thì thành đồng phạm rồi, không biết hai người kia là ai thì tương lai chia thế nào? “ Giản Phàm xuả tấy phản bác ngay:
“ Vậy nếu hắn tham tiền, ngày cả số tiền nhỏ cũng muốn thì sao?”
“ Tôi còn biết một chuyện nữa, Thương Đại Nha nói kẻ này quản hệ mật thiết với kẻ tổ chức đánh bạc ở thành nam, nhà cái, con bạc ra ngoài đều đó hắn lái xe , về lý luận mà nói là đối thủ của Thương Đại Nha ... Với kỹ thuật lái xe của hắn, hệ số an toàn cao, thu nhập mỗi ngày tới hàng nghìn, dùng 1.5 vạn mà đòi mua chuộc hắn đi bắt cóc? Thêm vào hai số không cũng chẳng đáng. “ Giản Phàm tiếp tục bác bỏ ý kiến của Lão Mạnh: “ Trước đó tôi suy xét hắn sẽ dùng thái độ gì ứng phó với thẩm vấn, đoán rất nhiều khả năng, không ngờ hắn khai nhanh như thế ... Vậy chứng tỏ hắn tránh nặng tìm nhẹ rồi, nếu không chẳng thể nào lại chịu hợp tác, hay các anh nghĩ rằng hắn sợ cảnh uy mà chúng ta thể hiện đêm quả?”
Chủ nhiệm Điêu không phật ý vì mấy lời chướng tai đó, kỳ thực mấy thẩm vấn viên cũng giữ thái độ hoài nghi, chẳng may dựa theo miêu tả của Hàn Công Lập mà đi tìm người thì nói không chừng thành trò hề lớn.
“ Giản Phàm, làm sao cậu biết nhiều chuyện về Hàn Công Lập như thế?” Lão Mạnh nhận ra một chuyện, Giản Phàm không ra khỏi phòng, không tham giả thẩm vấn mà còn biết nhiều hơn bọn họ:
Chủ nhiệm Điêu vố trán nhớ ra một người được Giản Phàm xin:” Thương Đại Nha à?”
“ Đúng thế, với bối cảnh của hắn tra ra những tin này dễ hơn chúng tắ, Hàn Công Lập có vợ mở hiệu bán dầu bôi trơn, con gái năm nay sáu tuổi, hộ tịch là xã Đại Thanh trấn Vương Quản huyện Thanh Từ, phất lên chưa bao lâu. Một tên tài xế nghèo dựa vào cái gì phát tài, khoản tiền đầu tiên kiếm được ở đâu? Có hai loại khả năng, một là hắn tham giả bắt cóc, được chia phần, hai là bị người ta nắm được điểm yếu, không dám không làm, làm không dám khai.”
“ Đội trưởng Tần, anh thấy thế nào? “ Chủ nhiệm Điêu hỏi y, rất lo thẩm vấn viên moi được ra tin giả: “ Các anh vây bắt trọng phạm, đặc cảnh chúng tôi giúp không ít, vụ án này bên trên gây sức ép ghê lắm, phó sở trưởng Mạnh tới xem hiện trượng rồi, chẳng may hỏi tới, con tin chết, nghi phạm bắt cóc không tìm ra thì chúng tôi hết đường ăn nói.”
Tần Cao Phong hiểu ý chủ nhiệm Điêu muốn hắn dùng chút thủ đoạn kỹ thuật, ai chẳng biết hắn nổi tiếng vì nhiều lần "quá tắy" với nghi phạm tới mức vào ban đốc sát, chơi súng thì hình cảnh không bằng đặc cảnh, thủ đoạn phá án thì hình cảnh hơn: “ Chúng tôi có thể thẩm vấn được, nhưng khó mà làm được trong thời gian ngắn như thế, huống hồ chúng ta nắm được quá ít thông tin.”
Giản Phàm tặc lưỡi làm ra âm thanh rất xem thường: “ Cần gì mất nhiều thời gian, cho tôi nửa tiếng là đủ, chủ nhiệm Điêu, thế nào?”
Chủ nhiệm Điền mừng rỡ, còn chưa hỏi biện pháp đã đồng ý ngay, ông ta túng quá làm liều rồi: “ Được, chỉ cần hữu dụng.”
Giản Phàm cười rất âm hiểm, phẩy tắy: “ Vương Kiên, ra ngoài đợi.”
Á!? Đến đoạn hấp dẫn nhất lại đuổi mình ra ngoài, lưu luyến quảy đầu nhìn mấy lần mới ra ngoài, cố áp tai lên cửa vẫn không nghe thấy bên trong bàn bạc chuyện xấu xâ gì.