Chương 165: Nước cờ hiểm.
Trấn Phần Tây là trấn cực nam của huyện Thanh Từ, thôn Dã Mã ở bên rìa trấn, theo lời giới thiệu của đồn trưởng Ngô thì nơi này có đường thông tới Tấn Nguyên, Đại Nguyên, đi vòng quả trấn bảy tám km là tới đường cao tốc Đại Vận. Khi đường cao tốc chưa xây thì cái trấn này là nút giao thông tới mấy thành phố, đi quả hai ngọn núi là nơi sinh ra rượu Phần đã đi vào truyền thuyết quả câu " Mục đồng chỉ nơi ấy Hạnh Hoa thôn".
Theo lời khai Hàn Công Lập thì hắn đỗ lại ở trạm xăng gần đường quốc lộ, giờ đã là đầu thu, nơi tiếp giáp giữa thành phố và nông thôn này đồi núi chập trùng, ngoài đồng ruộng khắp nơi là khói đen mù mịt, đó người dân đang đốt rạ trữ phân cho đất. Dừng xe bên đường có thể ngửi thấy từng làn hương rượu áp cả mùi bụi đất và xăng dầu trên đường, chủ nhiệm Điêu và Tần Cao Phong chẳng còn tâm tư nghe đồn trưởng Ngô khoe khoang quê mình.
Dân cảnh vào thôn đã quảy về, báo cáo với đồn trưởng Ngô và hai vị lãnh đạo không quen, Ma tắm Oa rời đi trên chiếc xe du lịch Ngũ Lăng, chủ xe là Cảnh Kim Quý biệt danh Thứ Đầu, chạy xe không đắc ký, thường quả lại giữa trấn Phần Tây và Đại Nguyên, quen biết rất nhiều, hai tên này là danh nhân trong trấn cũng là khách quen của đồn công an.
“ Đồn trưởng Ngô, phải làm phiền anh rồi, nơi này các anh quen thuộc, tổ chức lực lượng điều tra xe rốt cuộc hai tên đó đi đâu ... Còn nữa ngày 29, xem có ai nhìn thấy một chiếc xe xám bạc đầu viên đạn, đây là ảnh ... Làm phiền các anh .”
Chủ nhiệm Điêu cực kỳ khách khí, rời khỏi khu vực quản hạt của mình không thể không dựa vào cảnh sát địa phương có ưu thế địa vực này, đồn trưởng Ngô tất nhiên toàn lực ủng hộ dẫn dân cảnh về đồn trước an bài lực lượng.
Cảnh sát hai khu vực thành phố và Phần Tây dựa vào tư liệu đã biết về nghi phạm tiến hành điều tra, vụ án đi về hướng công khai.
Giờ đã có tên có tuổi có tài liệu rồi, không lo không bắt được nghi phạm, nhưng thời gian ngày càng thu hẹp, không cách nào tìm được mục tiêu trong thời gian chỉ định, huống hồ giờ chuyện đã bại lộ, an toàn tính mạng của con tin là cực kỳ đáng lo.
Đó là cái khó của công tác chống bắt cóc, khác với hình cảnh, thời gian phá án của thường ít mà thường thì khi truy bắt lại sợ ném chuột sợ vỡ đồ, manh mối nhiều mà thủ đoạn có thể áp dụng lại hữu hạn, chủ nhiệm Điêu có chút đau đầu: “ Lão Tần, góp ý một chút đi, tôi hết chiêu rồi, chúng ta không thể mắc kẹt ở cái trấn này.”
“ Tôi cũng lần đầu tới đây, hỏi tôi chẳng bằng anh gửi hi vọng vào đồn trưởng Ngô, nhưng đám người đó mà thực sự rời ổ thì hết cách ...” Tần Cao Phong đứng lại giữa ngã ba, hai bên đường hàn quán sát sát, tuy là giữa trưa, nhưng người quả kẻ lại vẫn tấp nập:
Chủ nhiệm Điêu gọi điện về biệt thự Tinh Uyển, không biết là gọi lần thứ mấy rồi, nhưng kết quả như nhau, đám bắt cóc không gọi điện tới nữa, như biến mất khỏi nhân gian rồi vậy
Hối hận sáng nay không nghe lời Giản Phàm nếu không giờ nghi phạm có trong tắy, có khi con tin cũng trở về an toàn rồi. Vì lấy lòng lãnh đạo, rốt cuộc lại bỏ lỡ cơ hội lập công lớn, không những thế, nghi phạm bị đánh động vụ án càng trở nên xâ vời.
Nghĩ vậy thôi, nếu lần sau xảy ra chuyện tương tự, ông ta có lẽ vẫn lựa chọn lấy lòng lãnh đạo trước.
Hai người về tới đồn công an thì không thấy Giản Phàm đâu, hỏi xe áp giải nói là đi rồi, không nói gì đã đi rồi, rút điện thoại ra gọi, rời đồn công an rẽ trái rẽ phải ba bốn lần mới tìm được tới nơi, quán Hồn đồn lão Vương.
Vào quán hỏi phục vụ viên, được dẫn lên phòng bao nhỏ ở tầng hai, đẩy cửa một cái bật cười, một chai rượu một đĩa rằu, một hồn đồn, Giản Phàm đang bê bát lớn ăn xì xà xì xụp, nhìn y ăn thôi ứa nước miếng, bụng reo ùng ục, nhớ ra từ sáng tới giờ đã ăn gì đâu.
Giản Phàm cứ như sợ bị người ta ăn mất phần, múa đũa ăn như gió cuốn mây tàn, ngựa cổ húp hết nước trong bát, bỏ xuống bàn vỗ bụng hưởng thụ: “ Làm cảnh sát có cái điểm này không hay, cơm nước chẳng đúng giờ, tôi không làm nổi, thiếu một bữa thôi là hoa mắt rồi.”
Chủ nhiệm Điêu thầm nhủ, nếu mình có thủ hạ thế này, đang lúc chấp hành nhiệm vụ mà chuồn đi ăn, thế nào cũng chửi mắng một trận, tuy không dám mắng vị này, nhưng trong lòng không vui. Tần Cao Phong mà bực mình Giản Phàm vì chuyện nhỏ nhặt này thì hắn đã tức bể phồi mà chết lâu rồi, chỉ trách: “ Sao ăn một mình không gọi chúng tôi, chúng tôi cũng chưa ăn gì?”
“ Gọi làm gì, các anh đâu có tâm tình để ăn? “ Giản Phàm cầm chai rượu nhỏ ung dung nhắm với dưa góp:
“ Ăn no rồi, rượu cũng uống rồi, có tính toán gì chưa? “ Tần Cao Phong không rườm lời, thúc giục Giản Phàm làm việc, nếu ở đội thì còn có một đám thủ hạ để mở họp phân tích, chứ nơi này chỉ có một người thôi:
“ Nơi này giao thông tấp nập, vừa ở bên bồn địa sông Phần, lại là dải đồi núi liên miên, nơi kết hợp của nông thôn và thành thị, lượng xe quả lại không đếm xuể ... Nếu nghi phạm bỏ trốn thì chẳng khác nào trâu đất vào biển, chúng ta muốn tìm cũng chẳng có chỗ mà tìm, đúng không?”
Hai vị lãnh đạo gật đầu.
“ Giờ tôi đang nghĩ đây là đám tội phạm phân tầng cấp, mà không phải là tội phạm liền một xâu. “ Thấy chủ nhiệm Điêu nhíu mày không hiểu, Giản Phàm nói thêm: “ Đó là lý luận tôi phát minh.”
Tần Cao Phong che mặt xấu hổ tránh ánh mắt chủ nhiệm Điêu: “ Anh không cần nhìn tôi, nghe hiểu là đủ rồi, cậu ta không biết mấy cái từ ngữ chuyên môn đâu.”
Giản Phàm không thèm để ý tới lời xỉ nhục đó, vẫn cứ việc mình mình nói: “ Tôi thích biến phức tạp thành đơn giản, chúng ta phân tầng cấp thế này, Khổng Tân Cường là A, Mạch Yến là B, A và B là kẻ tổ chức, phân công xuống dưới có C. Hàn Công Lập, phụ trách lái xe tiếp ứng, dưới nữa có hai tên tấy chân D, E. Đây là mô hình kim tự tháp, không giống xuyên thành xâu khi cả đám cùng gây án với vai trò ngang hàng, nên cho dù chúng ta bắt C,D gì đó cũng không biết A,B, khả năng chúng chỉ liên hệ quả điện thoại bằng ám hiệu gì đó ... Chủ nhiệm Điêu, anh có chút ý tới một chi tiết Hàn Công Lập nói không?”
“ Cái nào?”
Giản Phàm nhắc: “ Chuyện sim điện thoại ấy.”
Chủ nhiệm Điêu à một tiếng gật đầu: “ Cậu nói sim nhái à, chuyện này là thật, mấy năm quả trong tỉnh thịnh hành lừa đảo quả sim điện thoại, có kẻ công khai bán phần mềm này, khả năng Khổng Tân Cường có loại sim đó.”
“ Vậy thì tôi giả thiết còn kẻ X đứng sau, các anh không thể cho rằng Sở Tú Nữ và Khổng Tân Cương có quả lại gì với nhau chứ, đúng không? Hắn mà hẹn Sở Tú Nữ ra được thì cần gì dùng sim nhái, mua luôn một cái cho rẻ ...”
Tần Cao Phong vỗ bàn: “ Nói suốt cả ngày trời lan man, càng nói càng loạn, biến phức tạp thành đơn giản cái rắm ấy.”
“ Đúng thế Giản Phàm, D, E còn chưa tìm được, lại vẽ cho chúng tôi X, tôi đi đâu ra mà tìm đây? “ Chủ nhiệm Điêu mặt mày đau khổ:
“ Không cần tìm vì tìm không ra đâu, giống như anh ở tầng cấp thấp không tiếp xúc được với tầng cao, chúng ta moi ra C, chúng bỏ ngày đường này, chúng ta có tìm được D, E cũng không rõ hắn ta là ai. A, B cũng có khi là quân cờ có thể vứt bỏ vào lúc quản trọng ... Nếu không vì sao cái xe xám bạc tới chỗ an toàn này không dừng lại mà trực tiếp lái đi, mấy tiếng sau mới sai D,E vào thành phố làm việc? Khoảng thời gian này có hai tình huống, con tin giam vào nơi an toàn, hoặc là không ai canh, để con tin rời khỏi tầm nhìn là đại kỵ, vậy thì phải còn đồng lõa. Tới giờ bọn bắt cóc không có động tĩnh gì, không gọi điện thoại thúc giục, rất khác thường, tôi nghĩ tới khả năng, A, B chỉ được thuê, tiền thuê đã nhận, chúng chuồn hoặc trốn đi rồi, C,D, E đã bị bỏ rơi.”
Hôm nay dừng ở đây nhé, truyện này khó đọc, đọc chậm thì sốt ruột, đọc nhanh lướt chi tiết lại mất hay.