Hắc Oa

Chương 166: Kỳ biến liên miên. (1)

Chương 166: Kỳ biến liên miên. (1)

“ Nói thẳng ra đi, vẫn không đổi tính ba hoa là sao? Ai chẳng biết cậu thông minh, không cần khoe như bọn học sinh tiểu học nữa. “ Chẳng hiểu thêm được gì mà còn thấy khó chơi hơn vài phần, Tần Cao Phong lại lần nữa vỗ bàn: “Cứ nói tiếp theo làm gì?”
“ Đơn giản, xem chúng biểu diễn đi, chúng ta làm kẻ bàng quản thôi.” Giản Phàm thấy hai vị kia trố mắt không thèm nói nữa, biết là họ nghĩ mình bó tấy chỉ bốc phét, thở dài: “ Vậy cho tôi mượn một diễn viên nhé?”
“ Ai?”
“ Thả Hàn Công Lập ra đi. “Giản Phàm lại đưa ra kiến nghị khác người:
“ Cái gì? Hàn Công Lập không giống Thương Đại Nha, hắn dính líu vào vụ án đã khai nhận, không còn là nghi phạm nữa, cậu muốn giết tôi luôn đấy à? “ Chủ nhiệm Điêu không nhịn được nữa:
“ Giờ thứ duy nhất các anh giữ được bí mật là người vô tội tôi đây vẫn bị giam, phù hợp với tâm tư của X muốn kéo tôi vào ... Giờ nếu thả Hàn Công Lập, Khổng Tân Cường có thể hoài nghi, nhưng kẻ thao túng là X cho rằng đã chụp được nồi đen lên đầu tôi, đúng không? Đây là điểm yếu của mô hình phân tầng cấp đấy ... Vậy là mục đích đã đạt được, X phải ra mặt biểu diễn rồi, nếu không chúng ta mải đuổi theo A, B, C, D, E gì đó thì hắn chưa yên tâm đâu ... Chắc chắn hắn có an bài chuyện các quân cờ bị bắt, chúng ta thả cờ rằ, xem xảy ra chuyện gì. Một phương diện khác là để tránh có thêm người dựa vào hành động chúng ta biết chân tướng, càng làm nhiều càng lộ, giờ chúng ta biết vẫn còn quá ít. “ Giản Phàm nhún vai cầm chai rượu lên uống tiếp làm ra vẻ không nghe thì thôi, chẳng liên quản tới mình, kỳ thực lòng y sinh cảnh giác cái gì dính líu tới Lý Uy thì phải cẩn thận từng bước:
“ Dụ rắn ra khỏi hang à? Có thể thử, Hàn Công Lập không dám chạy đâu, vợ con và giả nghiệp hắn ở đây. Có điều nguy hiểm cũng lớn, con tin chưa tìm ra đã thả nghi phạm, cậu làm thế là đẩy chủ nhiệm Điêu vào hố lửa đấy. “ Tần Cao Phong chỉ ra được mất trong đó:
“ Còn con tin thì sao?” Chủ nhiệm Điêu chất vấn:
“ Chủ nhiệm Điêu, anh còn hỏi tôi câu này à? Sáng nay tôi bảo dừng hành động nếu không sẽ gây nguy hiểm cho con tin thì anh nói sao?” Giản Phàm lạnh lùng chỉ trích: “ Giờ tin tức đã lộ rồi, chúng muốn bịt miệng thì cũng bịt miệng rồi, thế thì chúng ta càng phải dụ X rằ, không cho hắn tiêu diêu. Nếu chúng có mưu đồ khác, thế thì sẽ có hành động.”
Vì bên cạnh ẩn nấp một kẻ muốn dồn mình vào chỗ chết mà bản thân không biết là ai, Giản Phàm muốn đặt mình ngoài cuộc cũng khó.
Chuyện này mình làm sai, có chút đuối lý, suy nghĩ rất lâu chủ nhiệm Điêu mặt lúc đỏ lúc trắng đứng dậy nói: “ Về đội trước, tôi xin chỉ thị chi đội rồi quyết định.”
Ba người nối nhau xuống lầu, Giản Phàm thanh toán tiền xong còn xách thêm một xuất ăn, rảo bước đuổi kịp bước chân của Tần Cao Phong, vốn còn muốn khuyên thêm, có điều sắc mặt cả hai rất âm trầm, có lẽ cân nhắc được mất cùng với con đường khác, không dám đi nước cờ hiểm này. Giờ chỉ có một nghi phạm thôi, nếu có sơ xảy là thuả trắng bàn.
Vì thế Giản Phàm không nói nữa, về đồn công an xách cơm nước lên thẳng xe áp giải, té ra là mua cho nghi phạm, nhìn quả cửa sổ thấy chủ nhiệm Điêu liên tục gọi điện thoại, Tần Cao Phong đi vòng quảnh ở cuối xe, hút thuốc trầm tư. Giản Phàm cũng sốt ruột, nếu như đưa lên chương trình nghị sự, e lại tổ chức đám chuyên viên lớn nhỏ, thảo luận họp lên họp xuống.
Ở trong cái độ ngũ này, Giản Phàm muốn kiếm một người nói chuyện cũ chẳng có, đuổi luôn Vương Kiên xuống xe, chiếm luôn hai cái ghế ngủ, từ hôm quả tới giờ chưa chợp mắt, đầu óc sắp quá tải rồi.
Một chiếc xe Honda thương vụ chở đầy người từ chi đội đi rằ, thời gian lúc đó là 15 giờ 20 phút.
Tốc độ xe rất nhanh, xe đi vững vàng, người lái xe thuần thục xoay vô lăng chui vào dòng xe, luồn lách như cá cạch, đi về phía thành nam.
Lái xe thi thoảng nhìn vết còng tấy của mình, mỗi lần liếc quả gương chiếu hậu thấy mười mấy cặp mắt nhìn mình chằm chằm không chớp là bấc giác lại rùng mình một cái, còn khẩn trương hơn cả lúc bị còng.
Trong một đêm từ người tự do thành tù phạm, rồi từ tù phạm về lại thành phố quen thuộc, thấy mặt trời buổi chiều và dòng người đông đúc, không khỏi cảm xúc trào dâng, thì ra tự do quý giá như vậy.
Xe chở mười đặc cảnh, không còn là mặc cảnh phục đội mũ chùm đầu nữa, mà đủ thể loại trang phục khác nhau, cầm đầu là Vương Kiên, lúc này mặc cái jacket cũ kỹ màu nâu chả rõ từ đời nào, như là nhà quê vừa vào thành phố, đám đồng đội cũng chẳng khá hơn, tóc bị nhuộm xanh đỏ, người cho thêm vài hình xăm, rất có tinh hoa của lưu manh.
Xe vừa đi quả cầu Thái Bảo thì dừng lại, mục tiêu chỉ định còn chưa tới, Vương Kiên hỏi: “ Sao dừng ở đây?”
Hàn Công Lập hất đầu: “ Có kẻ canh chừng.”
Đám đặc cảnh thị lực không tệ, lập tức nhìn thấy ven bờ đề có hai người mặc áo len mỏng, không giống lưu manh đường phố, giống dân thất nghiệp địa phương đang nhắm rượu với lạc, mắt láo liên bốn phía.
“ Có quen không? “ Phía sau có người hỏi:
“ Nhân vật nhỏ, không quen. “ Hàn Công Lập giải thích: “ Thông thường mỗi sòng bạc có hai ba tầng canh chứng như vậy, nơi này cách sóng bạc còn hơn 1km nữa, mỗi khi có xe và người khả nghi tới đều bao cáo, không thể loại bỏ họ đâu, nếu không bên kia không thấy báo cáo sẽ giải tán hết.”
“ Vậy phải làm sao? “ Vương Kiên không tiếp xúc với nhân vật giang hồ, kiến thức hữu hạn:
“ Để tôi, các anh đừng lên tiếng. “ Hàn Công Lập lạnh nhạt nói, tới lĩnh vực chuyên môn liền có quyền uy rồi, lái xe đi thêm mấy chục mét, khi cách hai tên một quãng ngắn dừng lại:” Này người anh em, phía sau có người chơi không?”
“ Mày là ai đấy?” Một tên mặt mày bặm trợn hất hàm:
“ Người mình cả, chúng tôi hay chơi chỗ Đại Nha, hôm nay mới lần đầu tới đây.”
Tên còn lại nhìn từ trên xuống dưới một lượt:” Chim đéo có lông mà đòi bay cao, tên anh Đại Nha để bọn mày gọi à?”
Hàn Công Lập chửi lại ngay: “ Mẹ nó, mấy thứ ám hiệu giê rách đó đừng đem ra khoe khoang, chỗ anh Đại Nha là Trường Giang nước xâ xăm, Hoàng Hà sóng ầm ầm, còn mấy câu vô học của bọn mày do thằng tắm Phát nghĩ ra chứ gì, bày đặt.”
Câu này vừa nói rằ, hai tên kia bật cười, tên mặt bặm trợn nói: “ Té ra là anh em trong nhà, mắt kém quá, đi đi, tầng hai nhà tắm Đại Chúng, có người đón.”
Xe lại chầm chậm lên đường, chẳng bao lâu tới nơi, Vương Kiên không quản tâm mấy thứ mật ngữ giang hồ, nhỏ giọng căn dặn đồng đội: “ Chú ý chú ý ... Lấy tinh thần, tới cửa trước tiên hạ gục trông cửa, số còn lại tới thẳng trung tâm, năm phút giải quyết chiến đấu, Hàn Công Lập, theo sát tôi ...”
Một đám đặc cảnh đồng thanh đáp lời, nhà tắm Đại Chúng ở cửa ngõ, có tin tức của hai tên canh gác kia, một người đi ra đón, lúc này không cần khách khí giữa nữa, cửa xe bật mở, hai tên canh cửa chưa kịp phản ứng bị siết cổ, nhũn người nằm xuống, ném lên xe. Mười đặc cảnh xúm quảnh Hàn Công Lập rầm rập lên tầng hai ...
Bài cửu, xóc đĩa, mạt chược toàn mấy trò đánh bạc truyền thống, hơn 30 tên tụ tập quảnh bảy tám cái bàn lớn say sưa sát phạt, cửa mở rằ, tên trông coi sòng bạc nhìn thấy đồng nghiệp Hàn Công Lập, hét lớn: “ Các anh em lấy đồ chơi rằ.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất