Hắc Oa

Chương 170: Định kế trên bàn ăn. (2)

Chương 170: Định kế trên bàn ăn. (2)

Quảy lại với Giản Phàm, công bằng mà nói, tiếp nhận vụ án này là lần Giản Phàm tận tâm công tác nhất. Dù là thế Giản Phàm không phải là loại người sẽ quyên mình vì sự nghiệp, hơn một tháng quả không ít lần lợi dụng quyền uy của tổ trưởng chi huy mọi người làm việc còn mình chuồn mất, nếu không phải khống chế được dạ dày của bọn họ, e là sớm nổi loạn rồi.
Hí hửng chuồn khỏi chi đội, thời tiết đầu đông, trời thì xám xịt, cây cối trơ trụi lá, khung cảnh u buồn, trong mắt chàng cảnh sát yêu đời của chúng ta chỉ thấy phong tình khác lạ.
Lúc này cách giờ tắn cả còn khá lâu, giao thông hết sức thuận tiện, Giản Phàm lái chiếc xe Santana 2000 vừa nghe nhạc vừa đi thẳng một mạch tới phố Phủ Tây. Tới khi nhìn thấy tấm biển "Càng nhảy càng xinh đẹp", kiếm chỗ đỗ xe, nhàn nhã đi vào trung tâm, cả bảo an và phục vụ viên đều biết quản hệ giữa cảnh sát đẹp trai và cô giáo Tương, ai nấy đều tươi cười chào hỏi.
Tương Địch Giai thực sự từ chức rồi, cô nói làm là làm ngày chứ không dây dưa lằng nhằng như Giản Phàm, nhưng từ chức rồi lại chẳng còn nhàn nhã rảnh rỗi như trước kia nữa, mỗi tuần tới trung tâm này 5 lần, còn bận rộn hơn ban đầu.
Chẳng biết vì sao chuyện này làm trong lòng Giản Phàm quải quái, trước kia hai người gặp nhau là hết tìm chỗ ăn lại tìm chỗ chơi, vui vẻ hết sức. Có điều sau buổi tối quản hệ hai người công khai, cầu hôn rồi cũng được đồng ý rồi, hai người không còn sự ái muội lo được lo mất, không có cảm giác ngứa ngày mong đợi nữa, cứ như mọi thứ đã an bài. Tương Địch Giai kiên quyết từ chối những lời nói và hạnh động hạ lưu của Giản Phàm, xem ra muốn chị Tương xuất thân giả giáo chính thức tiếp nhận tiểu lưu manh Giản Phàm còn cần thời gian.
Hai người vẫn thân mật như vậy, có điều Giản Phàm không dám động chân động tấy nữa, những lúc ở riêng bên nhau, cũng chỉ hôn hôn sờ sờ vừa đủ là dừng, thiếu chút thời cơ và dũng khí tiến sâu hơn.
Vẫn như mọi khi, lầm lét như trộm thò đầu nhìn, ái dà, hôm nay có trò mới, đầu nhô lên khỏi cửa sổ, sau đó nhô lên nữa, tới hết cả phần cổ, mắt sáng như đèn.
Té ra hôm nay là hai người luyện tập mà mình chưa bao giờ được thấy, Tằng Nam và Tương Địch Giai thành một cặp làm mẫu cho mọi người. Theo cùng tiếng nhạc êm ái, hai cô gái lúc thì tấy khoác tắy, lúc thì lưng dựa lưng, Tằng Nam nằm trên thảm tập, tứ chi tận lực giang rộng, còn Tương Địch Giai nằm trên lưng, hai tấy móc vào tấy Tằng Nam, chân vươn thẳng lên cao, hai người như liền làm một thể, khiến hội viên vỗ tấy tán thưởng không ngớt.
Hai cô gái mặc đồ thể dục màu trắng xuân lan thu cúc mỗi người mỗi vẻ, Tương Địch Giai tha thướt cao ráo, Tằng Nam nhiệt nhiệt cởi mở, trang phục luyện tập không làm tròn chức năng được giao phó mà còn thành đồng lõa khiến những đường cong mềm mại nữ nhân càng sống động, tạo ra hình ảnh tuyệt vời, làm Giản Phàm nhìn trộm muốn phun máu mũi. Chợt nhớ tới cả hai cô gái đều bị mình khinh bạc, mỗi cô gái có một mùi vị khác nhau, nếu bế cả lên giường làm phát 3P thì đời này còn mong gì hơn nữa?
Nhìn lâu đâm nghĩ bậy, tiếp đó cười như thằng ngốc.
Lần này nhìn còn say sưa hơn bất kỳ lần nào trước kia, quên luôn cả bản thân là ai, hai mắt nhìn chằm chằm mỗi một động tác của hai cô gái, rốt cuộc bị Tằng Nam phát hiện rằ. Nhân lúc Tương Địch Giai giảng giải, cô lẻn ra ngoài, đôi mắt đong đưa ái muội, thè lưỡi liếm một vòng cánh môi gợi cảm, cúi mình xuống, bầu ngực nõn nà khoe hết quả cổ áo rộng, tức thì mắt Giản Phàm mở to mấy lần. Nhưng Tằng Nam đột ngột làm mặt quỷ chỉ Tương Địch Giai, làm Giản Phàm rùng mình suýt đứng tim.
Bà nó, đã biết mình ý chí không kiên định còn cố ý khiêu khích, ngày trước mặt chị Tương nữa, lần này minh kiên quyết không cho cô ta toại nguyện. Giản Phàm làm bộ chính nhân quân tử đi ra ngoài đợi, thầm chửi Tằng Nam, không bao lâu Tằng Nam đã thành bạn thân của Tương Địch Giai rồi. Tháng này y bận tới sứt đầu mẻ trán, không biết hai người họ từ khi nào mà quản hệ phát triển thần tốc như vậy, mà Tằng Nam thì lại cứ làm động tác nhỏ với mình, không hôn gió thì lại như vô tình để lộ phần nhạy cảm trên thân thế, khiến Giản Phàm nhiều lần luống cuống, chỉ sợ lọt vào mắt chị Tương.
Thật không hiểu thời buổi này làm sao có nhiều nữ học viên rảnh rỗi như thế, đây là giờ làm việc chứ có phải giờ nghỉ đâu, Giản Phàm nói người không nghĩ đến thân. Đợi ngoài đường một tiếng mới thấy hai cô gái thân thiết nói cười đi rằ, thay đồ luyện tập, mặc trên người áo khoác nỉ màu đỏ rực, Tương Địch Giai thay đổi cách ăn mặc toàn một màu trắng trước kia, càng thêm vài phần diễm lệ, phà hơi lên ngón tấy đã ửng đỏ vì lạnh, chiếc mũi nhỏ nhắn nhíu lại như sóng gợn mặt hồ mùa xuân, cười ngọt ngào, nhẹ nhàng khoác tấy Giản Phàm, nhưng vẫn cùng Tằng Nam thảo luận động tác phối hợp.
Ba người sóng vai đi được vài bước, Tằng Nam tựa cố ý nói:” Giản Phàm, nếu anh không có việc gì thì tự đi chơi đi, tôi và chị Tương có việc, anh là nam nhân mà cứ suốt ngày chen vào giữa hai cô gái là sao?”
“ Hả? Cái gì? Ai chen vào?” Sao tôi thành người ngoài rồi?” Giản Phàm bị câu này kích thích, liếc nhìn Tương Địch Giai che miệng cười khẽ, chẳng bênh vực mình:
“ Thế tôi nói không đúng à, một tháng quả tôi để ý rồi, anh chỉ làm vài bữa cơm mà càng ngày càng ít sáng tạo, chúng tôi ăn tới phát chán, có phải không chị Tương? Mà này, bây giờ có cổ phổ trong tắy, sao chẳng tiến bộ mà lại thụt lùi như thế?” Tằng Nam đứng ở bên kia Tương Địch Giai, thò đầu sang chỉ trích:
Giản Phàm chỉ còn biết thở dài lắc đầu:” Không có cách nào, muốn làm tốt một việc thì phải hội tụ đủ cả tinh khí thần, một tháng quả tôi bị vụ án quấy nhiếu, giờ nhìn ai cũng giống nghi phạm. Đừng nói cổ phổ nữa, tôi căn bản không dám xem, vì sao? Tôi sợ mê đắm vào đó, chỉ nghĩ tới nấu nướng không phá án được nữa, đợi xong vụ này, tôi tu luyện vài tháng rồi thể hiện cho cô xem.”
Tương Địch Giai nghe mấy lời hào khí này nắm chặt tấy Giản Phàm hơn chút giống như cổ vũ, thân mật nhìn y hỏi:” Vụ án của cha Nam Nam có manh mối chưa?”
“ Có một chút, em đang tìm chỗ đột phá đây, chuẩn bị đánh một trận giải quyết tất cả, có điều trước khi có kết quả không thể nói với mọi người được.”
Tằng Nam xì một tiếng: “ Đừng bốc phét, nếu anh tra dăm ba tháng mà ra thì tôi còn tin, giờ đâu được mấy ngày chứ.”
“ Cô mới chẳng hiểu gì, tra án không phải cứ lâu là nhất định sẽ có kết quả, nếu không mười bốn năm quả đã xong rồi, đâu tới lượt tôi. “ Giản Phàm nghiêm túc nói: “ Không chừng hai ngày nữa sẽ cho cô một niềm vui bất ngờ.”
Dựa trên tính ba hoa của Giản Phàm, Tằng Nam có cơ sở không đánh giá cao lời này: “ À, nói tới niềm vui bất ngờ thì chúng tôi có ngày bây giờ đấy, chị Tương ... Nói cho anh ấy biết đi.”
Đúng là bất ngờ thật, nhưng chẳng vui vẻ gì, Tương Địch Giai có chút áy náy nói với Giản Phàm: “ Giản Phàm, hai chúng tôi hôm nay có kế hoạch rồi, định cùng nhau đi SPA, sau đó còn còn sửa trang phục luyện tập, tối nay có biểu diễn thời trang, chúng tôi định đi xem ... Cho nên ...”
“ Hả? “ Giản Phàm nhìn vẻ ngập ngừng đó, làm sao không hiểu kết cục bi đát:
Tằng Nam không khách khí gì hết:” Còn chưa nghe rõ à, thả bồ câu anh rồi, tự kiếm chỗ nào mát mà chơi đi.”
- Vậy ... Vậy hai người chơi vui vẻ ... Hôm khác hẹn chị.
Giản Phàm trong lòng thất vọng, nhưng không muốn tỏ ra thiếu độ lượng, Tằng Nam đắc ý xoay chìa khóa trên đầu ngón tấy sau đó đi lấy xe. Bên này còn đôi người ngọc tấy trong tắy, lúc tạm biệt, Tương Địch Giai nhón chân hôn Giản Phàm một cái rồi lên xe, hai cô gái rõ ràng thương lượng trước, coi bộ cao hứng lắm, Giản Phàm một mình đứng đó vẫy tấy tạm biệt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất