Chương 169: Định kế trên bàn ăn. (1)
Nói tới ăn là lại lạc đề, Giản Phàm hay lạc đề, Thời Kế Hồng lạc đề theo, hai người bàn bạc tưng bừng, cứ như là chuẩn bị mở quán ăn thật, từ vị trí, rồi kinh doanh kiểu món ăn nào, đến khi ra ngoài gặp Tiêu Thành Cương khiến hắn nghe được mà tròn xoe mắt, hai vị này rốt cuộc đi tra án hay đi ăn không biết? Sao từ đầu tới cuối chỉ nói chuyện liên quản tới ăn vậy?
Ba người bận rộn nửa ngày, về nhà mẹ đẻ Thời Kế Hồng, đi quảnh chợ Phần Dương, ở nơi này có món ăn nổi tiếng tên là Bánh Đá, là dùng bột mỳ nướng trên tảng đá mà rằ, hương vị độc đáo vô cùng. Giản Phàm đương nhiên không bao giờ bỏ lỡ đặc sản địa phương, nhớ tới đồng đội bận rộn ở nhà, thế' là mua cả thùng nhét ở cốp xe mang về, đương nhiên phần của Tương Địch Giai càng không thể thiếu.
Thời gian lại trôi đi thêm hai ngày nữa, một tháng điều tra sắp đi vào hồi kết.
Tính sơ sơ quả, men theo manh mối của bảy tổ trước và giả thiết của tổ trưởng lâm thời, tiểu tổ sáu người đã trước sau điều tra hỏi chuyện không dưới 80 người, sau khi trở về từ Phần Dương, ba người Trương Kiệt, Quách Nguyên, Tiêu Thành Cương điều tra ngoại vi Tề Nguyệt Các của anh em họ Tề một lượt.
Phạm vi mở rộng, thông tin đào sâu, Tề Thụ Dân không rõ hành tung, Tề Viên Dân thì thanh danh như mặt trời giữa trưa, Trịnh Thành Thắng đang ngồi tù, Trần Cửu An đã chết, Lý tắm Trụ mất tích, phát hiện mới Liên Nhận, Tiết Kiến Đình, thậm chí là phát hiện một lái xe và vệ sĩ của Tề Viên Dân. Thế nhưng ngoại trừ Tiết Kiến Đình đã trồi lên mặt nước, số còn lại không có án nào ở chỗ cảnh sát để tra, lái xe và vệ sĩ không phải người bản địa, càng không tra được.
Manh mối không đứt mà là càng loạn, ảnh chụp trộm từ máy ảnh kỹ thuật số mang về đã lưu trữ tới mấy GB rồi. Mấy nhân vật chủ yếu còn rửa ảnh in rằ, treo cùng với hình ảnh phác thảo, mỗi ngày mọi người như nhập ma nhìn chằm chằm vào đống ảnh đó, thảo luận không ngớt. Càng lúc càng thấy hiềm nghi của anh em họ Tề quá lớn, ngày cả Tiêu Thành Cương đầu óc không nhanh nhạy lắm cũng nhìn ra đám người dựa vào đổ cổ phất lên này, cho dù không phải chủ mưu vụ trộm ở Phân cục Tấn Dương thì cũng không thể sạch sẽ được. Hai ngày nữa thôi là hết kỳ hạn, tổng hợp những tin tức này báo lên là đủ ăn nói rồi, nhưng không ai cam tâm dừng ở đây.
Có điều Nghiêm Thế Kiệt, người nhiều tuổi nhất, chững chạc nhất trong tổ thì đưa ra vấn đề, đó là phát hiện này tuy mới mẻ, nhưng chưa đủ nói lên vấn đề, thậm chí không đủ manh mối và chứng cứ tối thiểu để chỉ vào anh em họ Tề, với điều kiện này, đừng nói lập án điều tra, báo lên chi đội, ngày cả khả năng điều tra tiếp cũng biến mất.
Tới chiều thứ sáu, tất cả không ai ra ngoài điều tra nữa, tụ tập lại thảo luận, các đồng chí trẻ đồng lòng chĩa mũi giáo vào Lão Nghiêm vì tội tạt nước lạnh vào mọi người, Lão Nghiêm bị chỉ trích cũng hung lên, liệt kê mấy thứ không có khả năng.
Thứ nhất, bốn người Tề Thụ Dân bị giam ở trại tạm giam, Tề Viên Dân khi đó ở Vân Thành, làm sao gây án? Cho dù là anh hắn gây án, vậy người cụ thể là ai? Chẳng lẽ bằng vào mấy lần sàng lọc mà quy kết Tiết Kiến Đình? Rõ ràng không có khả năng thành lập.
Thứ hai, mặc dù biểu hiện của Trịnh Thành Thắng đang ngồi tù rất đáng nghi, nhưng lời hắn nói hợp lý, không bắt bẻ được.
Thứ ba, khó nhất là Tề Thụ Dân giờ là công dân nước ngoài, nếu muốn điều tra phải thông báo cho ban đối ngoại tỉnh, sơ xảy một chút có khi thành sự kiện quốc tế, khi đó ngày chi đội trưởng cũng không dám gánh trách nhiệm.
Quản trọng nhất là điều thứ tư, cho dù biết nghi phạm là ai thì cổ vật bị mất, tiền mặt, súng ở đâu? Tằng Quốc Vĩ ở đâu? Không có chứng cứ, không có nhân chứng đáng tin cậy, dù vô số điều khả nghi cũng vô nghĩa, tóm kẻ nào, kẻ đó dứt khoát phủ nhận là xong.
Lão Nghiêm càng nói càng khó nghe, tóm lại là không chứng không cứ, loại ông chủ lớn như Tề Viên Dân không có khả năng tự gây án, dù đào sâu ba tấc đất moi lên kẻ gây án vẫn chẳng làm gì được chủ mưu, nói cách khác cho dù tra ra được thì chủ mưu vẫn tiêu diêu ngoài vòng pháp luật.
Những lời này thể hiện sự am hiểu, cũng như cam chịu của đồng chí già với cuộc đời, đúng thì đúng thật, song đả kích hết sạch tinh thần của các đồng chí trẻ.
Vậy là toàn bộ quá trình điều tra chẳng làm rõ được cái gì mà lại còn mang tới một câu hỏi lớn hơn? Có phải anh em họ Tề có liên quản không? Nếu đúng là bọn chúng tổ chức gây án thì có ai? Danh tính người có khả năng dính líu đã lên trên 10 người, đều tra thêm không biết còn xuất hiện thêm bao nhiêu người, nếu thực sự điều tra, tới lúc không có chứng cứ có giá trị thì sao?
Một bên là manh mối rối bời, một bên là mỗi người một ý, cãi nhau không dứt, người trẻ tuổi hận không thể đào ra vụ án lớn. Trương Kiệt tranh luận tới đỏ mặt tía tắi, Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương phụ họa, bên kia Nghiêm Thế Kiệt khuyên nhủ đặt ổn thỏa lên hàng đầu, rồi lại thêm Thời Kế Hồng vừa ủng hộ Lão Nghiêm, vừa bảo vệ đồng chí trẻ, ồn ào nửa ngày chả giải quyết được cái gì.
Chẳng ai chú ý tới tổ trưởng trong lúc mọi người hăng hái cãi nhau thì hồn vía đẩu đâu lật xem mấy bức ảnh, mãi đến khi nghe thấy có người nhắc tới mình mới ngẩng đầu lên nhìn trái nhìn phải, sau đó tổ trưởng đại nhân đưa ra tổng kết kinh người:” Hôm nay đừng hỏi tôi, tâm tư của tôi không ở chuyện này, hôm nay là thứ sáu rồi, chiều tôi xin nghỉ, đi hẹn hò với bạn gái.”
Còn nghĩ tổ trưởng nãy giờ vẻ mặt thâm trầm như thế hẳn là có cao kế gì, ai mà ngờ ...
Choáng váng, cả đám tổ viên nghe câu này của tổ trưởng lâm thời, cứ như tâm linh tương thông, Thời Kế Hồng dẫn đầu cả đám cùng đồng thanh phủ quyết: “ Kiên quyết không được.”
Giản Phàm mỉm cười hỏi: “ Thế thì tuần sau tôi mời khách được không?”
Cái tổ điều tra này đúng là có vấn đề thật, nghe tới ăn một cái là xổ toẹt nguyên tắc, vỗ tấy hoan nghênh rào rào, thái độ xoay chuyển tới chóng mặt, Tiêu Thành Cương đại biểu tiếng lòng của mọi người hô to:” Quá được.”
Giải Phàm bắt đầu suy diễn:” Thế mới đúng chứ, mọi người trước tiên phải thỏa mãn nhu cầu nghỉ phép của tôi mới có cái lợi được mời khách, giống như phải có gây án trước rồi mới có phá án vậy, mọi người tiếp tục tranh luận nhé, tôi đi trước một bước đây.”
Thế là tổ trưởng đại nhân an bài quả loa công việc, sau đó chuốn trước, mọi người tiếp tục tưng bừng thảo luận, song không phải là về vụ án, mà về tổ trưởng.
Tiêu Thành Cương tiết lộ tổ trưởng đang cùng một nữ đốc sát trên cục mắt quả mày lại, Trương Kiệt gạt phắt đi, nói tổ trưởng thường xuyên đi đón một đại tiểu thư nhà giàu, mình từng nhìn thấy một lần, tim ngừng đập luôn, quá xinh đẹp. Thời Kế Hồng cảm thán, chàng trai này mà làm con rể nhà ai thì nhà đó có phúc, gì chưa nói, chỉ bằng tài nấu ăn đã giúp cô gái kia giảm quá nửa gánh nặng việc giả đình rồi. Quách Nguyên lại kể tội sạch sẽ ngăn nắp thái quá của Giản Phàm ở đại đội một, chuyện chẳng ai yêu cầu y cũng làm đã đành, còn chỉ trích người khác sinh hoạt tùy tiện, ăn uống không đúng giờ giấc. Sợ nhất là y lôi một đống bệnh tật ra dọa, mà y nói bệnh gì là trúng bệnh đó nữa chứ ...
Có đối tượng chung để công kích, mọi người lại hòa hảo như ban đầu.