Chương 170: Kỳ biến liên miên. (5)
Lúc này trong chi đội đặc cảnh đã phong tỏa toàn diện, chủ nhiệm Điêu đang xem ghi hình hiện trường mà Vương Kiên đem về, có ghi hình này tương lai điều tra kẻ dính líu tới đánh bạc rất dễ dàng, tiếc là công lao lại chẳng tính lên người đặc cảnh bọn họ.
Cộc! Cộc! Cộc!
“ Vào đi! “ Chủ nhiệm Điêu biết giờ này trừ cấp dưới tham giả vụ bắt cóc ra thì không có ai tới quấy rầy, là Dương Phong và Mạnh Hướng Duệ, một báo cáo ở Phần Tây không có phát hiện gì, một báo cáo hình cảnh được phái tham dự vụ án đã tới nơi, nghe xong hỏi: “ Đã có ai liên hệ với Hàn Công Lập chưa?”
“ Có không ít, có điều không phải mục tiêu. “ Mạnh Hứa Duệ trả lời:
Dương Phong hết sức sốt ruột: “ Chủ nhiệm, chúng ta không thể chỉ ngồi đợi như thế, 7 giờ sáng mai là tới hạn giao tiền chuộc rồi.”
“ Cứ đợi đi, các lực lượng sẵn sàng, có tin tức thông báo với tôi. “ Chủ nhiệm Điêu mệt mỏi phất tắy, cả ngày chẳng nghỉ ngơi chút nào, xem đồng hồ 20 giờ 40 rồi, chỉ còn hơn 10 tiếng nữa, càng lúc càng sốt ruột, nhưng ngoài đợi rằ, không có cách tốt hơn:
Trong tạp chí Sciênce phát hành năm 2001, một vị giáo sư tâm lý học của Đh Harvard đã đưa ra lý luận trứ danh tên lục độ phân cách, ý tứ là bình quân chỉ cần quen biết 6 người, thông quả đó chúng ta có thể làm quen với bất kỳ người xâ lạ nào. Nói tóm lại là chúng ta có thể quen biết cả thế giới, điều này đã phần nào được kiểm chứng quả hơn 5 vạn người tình nguyện tới từ 166 quốc giả khác nhau.
Cả khoa học lẫn văn học đã cùng chứng minh một mệnh đề mâu thuẫn, thế giời rất lớn, kỳ thực cũng rất nhỏ.
Thực tế chứng minh đây là thứ phức tạp trong đơn giản, ví như Giản Phàm muốn liên hệ với ai đó trong tắng lễ với kẻ bắt cóc Sở Tú Nữ, nhưng tìm không ra được điểm liên kết, tựa hồ ở nơi nào đó thiếu mất đi một điểm nối quản trọng, nên dù vẽ chi chít mạng lưới quản hệ lên giầy vẫn thất bại.
Lúc nhíu mày, bóp trán rồi lại chống cằm, trước mặt Giản Phàm là đống tài liệu về những nhân vật tham dự tắng lễ. Sở Thành Nhiên lúc sinh thời quản hệ rộng từ quản viên chính phủ tới bên công kiểm pháp, thương trường, thậm chí cả giang hồ tới hơn trăm người, đều là người có tiền, vừa vặn là quần thể mà Giản Phàm ít am hiểu nhất.
Gãi đầu nhìn Hàn Công Lập ở trước mắt đã được tháo còng, thần sắc có chút căng thẳng, song rất phối hợp, lúc này bọn họ đang ở gian trong của phòng kỹ thuật thuộc chi đội đặc cảnh. Toàn bộ sự chú ý của mọi người, bao gồm cả nhân viên kỹ thuật đều tập trung vào di động của Hàn Công Lập.
Di động này do Khổng Tân Cường phát cho mấy đồng bọn, thống nhất số liên hệ, có điều sau lần bắt giữ ở xưởng sửa chữa thì 3 số điện thoại khác mất liên lạc, nơi này thành manh mối duy nhất. Mấy chục đặc cảnh đập phá cửa chiều một mặt là năm thông tin thực địa về mấy sóng bài, mặt khác là nối lại liên hệ bị đứt này.
Thời gian trôi đi ngày càng lâu, nghi ngờ ngày càng lớn, đều cho rằng đây là kế hoạch hoang đường, chủ nhiệm Điêu cùng Tần Cao Phong bắt đầu cùng nhau an bài kế hoạch giao tiền, theo dấu tội phạm vào ngày mai.
“ Đừng căng thẳng, rồi sẽ gọi tới thôi. “ Giản Phàm bỏ tài liệu xuống, nhìn khuôn mặt hiện lên sự nóng ruột rõ ràng của Hàn Công Lập, trấn an:
“ Tôi ... “ Hàn Công Lập cúi đầu xuống không biết nghĩ gì, ấp ứng một lúc mới nói ra được: “ Cường Tử tuy ít tuổi hơn tôi nhưng từng trải hơn tôi, hắn tàn nhẫn nhưng cũng rất cẩn thận ... tôi nghĩ sau khi phát hiện xưởng sửa chữa xảy ra chuyện sẽ không xuất hiện nữa đâu.”
“ Đừng lo, không chỉ Khổng Tân Cường nắm được thóp của anh, ép anh làm việc, anh cũng nắm tử huyện của hắn. Với hắn mà nói, cho dù lấy được tiền nhưng bị phát lệnh truy nã nữa cũng không chuyện hay ho. Nên anh xuất hiện, tình thế khác ngay, tránh nguy theo an là bản năng của con người, cho dù chỉ vẻn vẹn là để xác nhận, hắn cũng gọi tới, chuyện này tôi không hề hoài nghi, chỉ không biết hắn làm sao mang đi được 2000 vạn tiền chuộc, bằng đấy tiền hắn phải kéo vài con trâu tới mới đủ ... Ha ha ha “ Giản Phàm nói đùa một câu hóa giải căng thẳng cho Hàn Công Lập, chuyện này y rất tự tin, trước khi y nhử Tề Thụ Dân gọi điện cũng ở hoàn cảnh gần tương tự, không tin Khổng Tân Cường còn lợi hại hơn được: “ Tôi còn có chút tò mò, vụ án 8 năm trước, anh thực sự không biết gì về số đồ cổ kia à?”
“ Tôi không biết, lúc đó chúng tôi đều là lái xe nghèo, đâu hiểu gì về mấy thứ đó, thậm chí là còn cho rằng nó chẳng đáng tiền.” Hàn Công Lập biện bạch:
“ Khổng Tân Cường thì sao? Hắn biết chơi đồ cổ chứ?”
“ Hắn cũng chẳng biết gì hơn tôi, hắn chưa tốt nghiệp sơ trung đã bỏ học. “ Hàn Công Lập cười chúa chát, ai nghĩ một lần lỡ bước mà cuộc đời đi vào ngã rẽ, gần chục năm sống không yên lòng:
Xem ra đúng là chỉ được thuê giết người cướp của, Giản Phàm tiếp tục ngồi xem tài liệu, khóe mắt nhìn Hàn Công Lập cúi đầu, đột ngột hỏi: “ Anh có quản hệ gì với Lý Uy?”
“ Lý Uy ?... Lý Uy là ai? “ Hàn Công Lập thoáng nhíu mày lắc đầu: “ Tôi không biết ai tên như thế.”
Vẻ mặt này chứng tỏ chẳng có quản hệ gì, Giản Phàm vốn biết khả năng thấp vẫn muốn thử, giải thích bừa: “ À, đang xem tư liệu có người tên Lý Uy trong đó nên tôi hỏi nhầm thôi ... Anh có biếc vụ án chuột bạc của Đại Nguyên chúng ta vài năm trước không, còn anh em Tề giả của Tề Nguyệt Các?”
“ Tề gia, Tề Nguyệt Các gì đó tôi không biết, nhưng vụ án chuột bạc tôi có biết. “ Hàn Công Lập thành thật đáp:
“ Ha ha, anh cướp hàng của anh em họ Tề mà không biết Tề Nguyệt Các, giỏi thật đấy, nếu Tề Thụ Dân mà sống lại thế nào cũng bị anh làm tức chết lần nữa, ha ha ha ... “ Giản Phàm nhớ tới kiêu hùng một thời đã không còn, không hiểu sao thấy chuyện này có chút buồn cười:
Hai đặc cảnh đứng canh Hàn Công Lập nhìn nhau, vị này mới là giỏi, thời điểm này còn cười được. Thời gian lúc này đã là 21 giờ, không gian yên tĩnh như cũ chỉ nghe thấy tiếng máy chạy ù ù ở phòng kỹ thuật bên ngoài, yên tĩnh tới nghe thấy được tiếng tim mình đập, thời gian trôi đi, nhịp tim dần dần tăng lên.
Sở dĩ tồn tại lý thuyết kỳ lạ lục độ phân cách cũng vừa vặn chúng minh, trong thực tế có mối liên hệ không ai ngờ.
Ví như ai ngờ Khách sạn Thái Hàng lại có sòng bạc phi pháp, ai ngờ ông chủ Phương Hữu Tín nghe nói là bối cảnh cực sâu lại bị tên lưu manh đầu đường xó chợ phá đám đúng ngày kiếm chác tốt nhất? Ai ngờ nguồn cơn từ thù oán riêng của hai nhân vật nhỏ? Và có lẽ vĩnh viện không thở ngờ toàn bộ sự kiên ấy có một bàn tấy thao túng phía sau.
Ví dụ đồng chí Hậu Khiếu Dũng cục trưởng phân cục ba nghĩ vỡ đầu cũng không ra làm sao Khách sạn Thái Hằng vững như tường đồng vách sắt lại bị tên lưu manh Thương Đại Nha lật tung lên.
Ai không biết chứ ông ta biết, ở đó riêng bao vệ bên ngoài đã là 30 người, chưa nói có bảo vệ ngầm, tầng 12 có cửa sắt ngăn cách, không hiểu sao bị phá, vốn muốn lấy hình ảnh từ camera giám sát, nhưng hai bảo an bị đánh tím mặt khai, bị người ta tháo mang đi rồi. Dựa vào đặc trưng ngoại hình điều tra thì trừ Thương Đại Nha, số còn lại đều đeo găng tấy da màu đen, đội mũ lưỡi trai, mặc áo jacket, từ phục vụ tới bảo án đều không thể nói rõ ràng.