Chương 169: Kỳ biến liên miên. (4)
“ Lên đi, nhìn tôi làm gì?” Tần Cao Phong nhìn Giản Phàm cười gian đi bộ tới trước xe chỉ biết lắc đầu, đợi y ngồi vào ghế phụ lái không nhịn được mắng: “ Làm chút việc hại người không lợi mình là mặt hí hửng, giờ xuả hổ giết sói, đợi thời gian nữa nuôi hổ gây họa thì để xem cậu còn cười nổi không.”
“ Không đâu, Thương Đại Nha làm vuả lưu manh còn được, chứ kẻ không có tâm kế như hắn thì làm nổi chuyện gì lớn, cái mặt hung thần ác sát kỳ thực mỗi mẽ ngoài thế thôi, đánh nhau chẳng bằng Hàn Công Lập. “ Giản Phàm nhận định, tên này lăn lộn ở thành nam mười mấy năm, trong mắt người dân bình thường cũng là nhân vật máu mặt đấy, trong mắt cảnh sát giống vô vàn thằng lưu manh khác thôi, dân cảnh cũng có thể xử lý được, không lo nuôi hổ gây họa:
Xe lên đường, đám Tiêu Thành Cương theo sau, từ trưa tới giờ lại thêm 5 tiếng nữa, vẫn không tra ra được chút tin tức nào của nghi phạm, Tần Cao Phong vẫn chưa yên tâm: “ Tin tức này tung ra liệu có hiệu quả chứ?”
“ Tôi nghĩ là có ... Rất nhiều người biết thù oán giữa Thương Đại Nha và Hàn Công Lập, lần này hai bên đánh lẫn nhau như thế, hẳn không ai hoài nghi. Điều này đồng nghĩa với việc thù oán cá nhân thăng cấp, sẽ phá hỏng trật tự làm ăn hiện có của thành nam, rất có khả năng gây ra hỗn chiến quy mô lớn, như vậy hoặc sẽ có thế lực ngoài thừa cơ nhảy vào hoặc có thế lực mới trỗi dậy, càng có khả năng khiến cảnh sát phát động chiến dịch trấn áp quy mô lớn. Dù tình huống nào cũng không phải điều người khống chế tình hình hiện nay muốn thấy, thế nên có thế lực ẩn nấp ở thành nam nổi lên để dẹp yên. “ Giản Phàm lúc này đã thu lại nụ cười gian xảo, có phần trầm tư: “ Tôi nghĩ không có yêu hay hận nào là vô duyên vô cớ, bọn chúng đã đổ vây lên người Thương Đại Nha là có lý do ... Thương Đại Nha, Hàn Công Lập và bốn kẻ chưa sa lưới kia có sợi dây liên hệ nào đó, tôi chưa mò ra ... nếu không mò ra được ... Có lẽ chỉ còn cách chuẩn bị vòng hoa cho Sở Tú Nữ thôi.”
“ Cậu nói, liệu có phải là ông ta đứng sau không? “ Tần Cao Phong đột nhiên hỏi:
“ Không đâu, ông ta khó khăn lắm mới thoát được, không có lý do gì để dính vào.” Giản Phàm biết hắn nói tới ai, khẳng định chắc chắn:
“ Vậy chuyện Trần Cửu Văn sau bao năm đột nhiên ngoi lên thì nói thế nào đây? Lý Uy không bao giờ tiếp xúc trực tiếp với người gây án, ông ta phải thông quả bàn đạp, trung gian để đạt mục đích, đó là phong cách ông tắ. “ Tần Cao Phong nói thẳng luôn đó là cái tên ám ảnh người ta bao năm:
“ Á, anh nói đúng, người trung gian, ai là người vừa quen biết Lý Uy, lại tiếp xúc với Khổng Tân Cường ... Lại còn quen cả người Sở gia. “ Giản Phàm như chợt nghĩ ra cái gì, tư duy vận chuyển tốc độ cao:
“ Đúng rồi, nếu như có người trung gian thì mọi chuyện đều hợp lý ... Đội trưởng Tần đừng về vội, tới Thực Thượng Khấu Trang đi.”
“ Làm gì?”
“ Lấy phim quảy đám tắng hôm đó, trong tấy Trương Vân chắc hẳn phải có, chỉ có ở trường hợp đó toàn bộ người có quản hệ với Sở giả mới cùng lộ diện.”
Không nói một câu dư thừa, xe quảy đầu, hú còi cảnh sát, tranh đoạt từng giây từng phút tới Khấu Trang.
Chấn động do Hàn Công Lập vừa gây ra còn chưa lắng xuống, một con ngựa ô lại xuất hiện, Thương Đại Nha bước lên sân khấu lại khơi lên một phen sóng gió ngợp trời ở thành nam.
18 giờ 50 phút, tiếng còi cảnh sát chói tai bao vây khách sạn Thái Hàng, liên tiếp mười mấy cuộc điện thoại gọi tới đồn cảnh sát, nói khách sạn Thái Hàng xảy ra sự kiện lưu manh ẩu đả. Trong thời gian Quốc Khánh, trị an được đặt lên hàng đầu, không ai dám chậm trễ, 7 phút sau liền bốn dân cảnh tới nơi, nhanh hơn cả trung tâm 110. Bốn cảnh sát chen lấn đám đông vây kín cửa, tiếp theo đó là tiếng nam nữ la hét từ trong thang máy truyền rằ, từ hành lang người ùa ra như làn sóng nhấn chìm bốn cảnh sát. Bốn người ra sức quát tháo gạt đám đông tìm được quản lý, hỏi chuyện gì, quản lý ấp a ấp úng nói không rằ, tính cảnh giác của họ rất cao, tóm ngày lấy mấy vị khách hỏi chuyện, sau đó cùng lên thầng 12 nơi xảy ra sự việc.
Xảy ra hỗn loạn việc đầu tiên nhân viên phục vụ làm là khóa thang máy, bốn cảnh sát chạy hồng hộc bằng cầu thang bộ, bị đám người quấn khăn tắm vây quảnh báo án, thấy cả bảo an, liền quát họ bảo vệ hiện trường, ngăn cản người có ý định tới tầng này, sau đó vừa tới nơi thì há hốc mồm.
Đại sảnh phòng hội nghị lớn, tiền giấy vương vãi, mạt chược, bài, xúc xắc ... Nhiều nhất là các loại phỉnh xanh đỏ, bàn ghế đổ nát, như trải quả trận cướp phá.
Sòng bạc? Đây là sòng bạc phi pháp, chẳng trách mà quản lý lại ú a ú ớ không nói như thế.
Ba phút sau, cảnh sát 110 tới nơi, lập tức phong tỏa hiện trường, báo cáo lên trên. Mười phút sau tổng đội trị an phải người bao vây khách sạn, điều tra kinh doanh sòng bạc trái phép.
Nửa tiếng sau, đội trưởng tổng đội trị an, cục trưởng phân cục ba cùng trưởng ban trị an cục công an thành phố tới nơi, quả tra hỏi sơ bộ cho thấy chừng 18 giờ 40 có một đám người không rõ thân phận xông vào sòng bài phi pháp đập phá, sau đó trên đường rút lui va chạm với người tới chi viện, hai bên hỗn chiến năm sáu phút.
Có điều cả người gây sự và người bị hại, lẫn thương binh nghe thấy cảnh sát tới là trà trộn đám đông chạy sạch cả rồi, chỉ còn cách triệu tập giám đốc khách sạn.
Ngày hôm nay tình hình có vẻ rối ren, chuyện ở Thái Hàng chưa xử lý xong, clb Thủy Tiên lại có báo án. Cũng là đám người không rõ lai lịch xông vào đập phá đánh nhau, vì nơi này khá xâ nên khi cảnh sát tơi nơi thì clb đã treo biển ngừng kinh doanh. Đây là clb cao cấp, dân cảnh không dám làm bữa, gọi điện cho chủ sở hữu là Phương Hữu Tín, ai ngờ người này không biết, không nghe, không thấy còn bực tức cúp điện thoại trước, phiền phức vì đám dân cảnh lắm chuyện.
Có câu dân không báo thì quản không quản, nên chuyện này tạm gác đấy.
Sự việc e còn lớn hơn cả dự liệu của Giản Phàm, cặn bã tích lũy lâu ngày nhiều hơn tưởng tượng.
Điện thoại của đội trưởng trị an reo liên tục, khỏi nói cũng biết là có đám người muốn nói đỡ rồi, thế là tắt máy luôn, lãnh đạo lớn nhỏ của phân cục ba, phân cục bốn và đồn công ăn Thái Hàng đều dùng biện pháp tương tự. Giờ tình huống không rõ, ai dám đảm bảo gì, chẳng may có nhân vật lớn gọi điện mà mình không thể từ chối, chẳng hóa chuốc họa vào thân à?
Nửa tiếng sau khi xảy ra sự việc ở khách sạn Thái Hàng, đám lưu manh phân tán khắp nơi truyền bá nhau một tin, Phương cả Phương Hữu Tín bỏ 10 vạn để tìm tung tích Thương Đại Nha.
Lại thêm nửa tiếng nữa, tiền thường của Thương Đại Nha tăng lên 15 vạn, ngày tiếp đó lại có tin cả Hàn Công Lập cũng được treo thưởng tương tự, không khí trong giới cứ sôi lên sùng sục.
Tin tức lan đi khắp hang cùng ngõ hẻm thành nam, ai cũng chửi hai con chó điên Thương Đại Nha và Hàn Công Lập cắn lẫn nhau, liên lụy chuyện làm ăn của đám nhân vật vai vế ở thành nam. Đang kỳ Quốc Khánh làm ăn tốt như thế mà hai thằng chó đó đập phá gây chuyện, giờ công an đang nhìn chằm chằm còn làm ăn chó gì, thế là cả hai biến thành kẻ thù chung ở thành nam, toàn bộ điên lên săn lùng cả hai.