Chương 172: Kỳ biến liên miên. (7)
21 giờ 40 phút, chuông điện thoại reo vang làm Hàn Công Lập giật mình đứng bật dậy, ngơ ra đó không biết phải làm thế nào.
“ Đừng căng thẳng, ngồi xuống đi ... “ Giản Phàm ra hiệu, kỳ thực không trách Hàn Công Lập, bên ngoài có tiếng bước chân, tiếng xô ghế, đoán chừng đám đặc cảnh cũng không bình tĩnh nổi: “ Xem xem là ai.”
“ Không biết, số cố định.”
“ Hít thở thật sâu, hít vào, hít nữa vào ... Rồi từ từ thở rằ, ngồi xuống, đây chỉ là viên đá dò đường thôi, thái độ ngông nghênh vào. “ Giản Phàm chỉ huy:
Hàn Công Lập làm theo, cố gắng trấn tĩnh, bấm nút nghe trầm giọng nói: “ A lô.”
“ A, Hàn ca, anh ở đâu đấy?”
Hàn Công Lập chỉ ảnh Cảnh Kim Quý ở trên bàn ý bảo kẻ gọi điện là tên này, áp kích động xuống, cục cằn nói: “ Trốn chứ còn làm sao?”
“ Sao ... Vậy chuyện sáng nay, xưởng sửa xe làm sao? “ Ở bên kia điện thoại, Thứ Đầu chưa tổ chức được ngôn ngữ đã nói, lẫn lộn đầu đuôi:
“ Còn làm sao, mẹ nó chứ, đều do thằng chó Cường Tử hại, ngày cả xe second hand đang trang trí cũng bọn cớm mang đi bảy tám cái rồi. Vừa ra thì nghe nói xe của tắo bị Thương Đại Nha đập xe, bắt chị dâu mày ... Mẹ nó, tắo đang lên cơn điên đây, Thứ Đầu, mày gọi điện làm gì, lấy được tiền rồi à? “ Hàn Công Lập quát mắng, nghe khẩu khí có vẻ trước giờ chẳng khách khí gì với hai thằng này:
“ Chưa ... Cường cả muốn anh ra gặp mặt, thương lượng mai làm sao.”
Giản Phàm lắc đầu, đây chỉ là thăm dò thôi, Hàn Công Lập sẵn cơn tức, đem trút hết ra luôn: “ Không có tiền gặp hắn làm cái buồi gì ... Mẹ nó, lại còn muốn sai bảo tắo nữa à, không có cửa đâu ... Này Thứ Đầu, tắo vừa gặp tí chuyện, mày chạy nhanh hơn thỏ, giỏi lắm. Bảo với Cường Tử, đừng kéo tắo vào, vợ con tắo giờ còn chưa rõ thế nào, chúng mày mà định bỏ tắo lại thì đợi đấy, tắo khai hết với cớm, dù sao tắo chỉ lái xe, sợ cái buồi gì.”
“ Hàn ca, xem anh nói kìa, bọn em không có ý đó, thôi vậy, em bảo với Cường cả là anh an toàn ... Thế thôi nhé, liên lạc sau.”
Tiếng tút tút truyền tới, Hàn Công Lập lưng lành lạnh, mồ hôi ướt đẫm lúc nào không hay, đúng là thăm dò, vừa rồi mà mình đống ý gặp mặt là hỏng.
Rầm! Cửa phòng bị đẩy rằ, chủ nhiệm Điêu vẫy tấy gọi Giản Phàm ra ngoài, Dương Phong nói: “ Đường Phủ Tây, điện thoại công cộng số 0569! Cách chính phủ tỉnh không xâ, trung tâm thành phố, chủ nhiệm Điêu, có bắt không?”
Đúng là một câu thừa thãi, Giản Phàm còn chẳng buồn đáp.
“ Đó là đá dò đường thôi, muốn bắt cũng không kịp. “ Chủ nhiệm Điêu tuy sốt ruột nhưng chưa mất hết năng lực phán đoán, nhẫn nại nói:
“ Có kịp cũng không được bắt, sắp có điện thoại rồi.”
Giản Phàm nói một câu khẳng định chắc chắn làm nhiều người ánh mắt trở nên quái dị, người này đúng là tà môn tới giờ bọn họ còn chưa hiểu là làm sao y câu được nghi phạm rằ. Rõ ràng là chuyện đã bại lộ be bét rồi vậy mà, chẳng lẽ nghi phạm ngu ngốc như thế.
Dương Phong định hỏi lại thôi, hôm quả tưởng lập công lớn, còn cố tình không gọi điện nói với Giản Phàm phát hiện của mình, kết quả thiếu chút nữa thành họa lớn, làm hắn không cách nào ngẩng đầu lên được nữa.
Chủ nhiệm Điêu không cũng không hỏi, nhìn Giản Phàm lại vào gian trong cầm tư liệu lên chăm chú đọc, tới lúc này ông ta hoàn toàn tin chàng trai kỳ lạ này rồi.
Đường Phủ Tây, điện thoại treo lủng lẳng phát ra tiếng tu tu kéo dài.
Khổng Tân Cường an bài là gọi điện xong là chạy ngay, Ma Hoa và Thứ Đầu bắt một cái tắxi, đi lòng vòng mấy km, trừ ánh đèn sáng trưng, thêm vào đám đông tấp nập vui vẻ trong ngày Quốc Khánh, hoàn toàn không thấy người mà Khổng Tân Cường dự kiến có thể xuất hiện.
Lại đợi thêm mười mấy phút Ma Hoa mất kiên nhẫn, vừa ngồi bên đường ăn thịt dê nướng vừa lẩm bẩm: “ Cớm ở đâu rằ, lông cớm cũng chẳng có, Thứ Đầu, mau gọi cho Cường cả báo một tiếng, mẹ nó chứ lang thang như chó dại ngoài đường thế này, có thời gian lên giường cho sướng ... Gọi mau, ăn thịt mày sao?”
“ Dạ dạ. “ Thứ Đầu bị đá một phát vội lấy di động rằ, chuyển nguyên văn: “ Cường ca, cớm ở đâu rằ, lông cớm cũng chẳng có, bọn em làm gì đây? ... Vậy bọn em kiếm chỗ ngủ.”
Được Cường cả cho phép, cả hai vội vàng thanh toán tiền, chặn một chiếc xe tắxi đi tiêu diêu.
Lại là một cuộc chờ đợi mệt mỏi dài dằng dặc, Giản Phàm cứ như rảnh rỗi xem đi xem lại từng trang tư liệu. Đầu óc y dĩ nhiên là lợi hại, nhưng vũ khí đáng sợ nhất của Giản Phàm chính là sự kiên nhẫn, tỉ mỉ, mấy chục năm cầm thìa làm bếp rèn ra được đức tính tốt là không nóng vội. Chẳng có gì vội vàng hết, chỉ cần chọn nguyên liệu đúng, kỹ thuật chế biến rèn luyện đủ, khống chế lửa tốt, khi tất cả đã vào nồi, vậy tiếp tới đợi món ăn ngon xuất hiện mà thôi ...
Mấy lần liếc nhìn Hàn Công Lập đứng ngồi không yên, Giản Phàm lại bình đạm nói một câu: “ Đừng khẩn trương, đừng nóng vội, anh biết tính hắn cẩn thận rồi, vậy phải cho hắn thời gian suy nghĩ chứ.”
Vì thế Hàn Công Lập lại bình tĩnh ngồi xuống, chủ nhiệm Điêu cũng sắp mất hết kiên nhẫn, muốn vào, nhưng nhìn Giản Phàm tập trung tinh thần xem tư liệu, khép cửa ra ngoài. Bất kể nói thế nào, vụ án này được phá, công lao chắc chắn ở lại trung tâm chống bắt cóc, là vinh dự tập thể, Giản Phàm đã hết mình như thế rồi, ông ta còn nhiều lời thì thật không phải.
Tới rồi ... Sau hơn nửa tiếng, chuộc điện thoại đã tới, Hàn Công Lập sợ hãi nhìn Giản Phàm, người này như hiểu đồng bọn kiêm bạn bè mười mấy năm của mình hơn chính mình.
“ Không cần vội, lại đây, nhớ ...” Giản Phàm ra hiệu cho Hàn Công Lập tới gần, thì thầm vài câu chỉ hai người biết:
“ Nhớ rồi, phù phù ... “ Hàn Công Lập cầm điện thoại lại, ấn nút nghe, giọng điệu gắt gỏng :” A lô ... Cường Tử, lại có chuyện gì nữa?”
“ Hàn ca, anh không sao chứ? “ Giọng bên kia khàn khàn, lộ rõ nghi ngờ:
“ tắo không sao, trong nhà thì có, thằng chó má Thương Đại Nha đập nát xe tắo rồi, còn bắt cóc chị dâu mày, mẹ nó chứ, tắo thật hối hận ... tắo bị ma quỷ bịt mắt rồi theo mày làm chuyện này, giờ tắo chỉ muốn nhảy lầu chết luôn cho gọn ... Cường Tử, lần này mày hại tắo thảm quá, tắo tắn nhà nát cửa vì mày ... tắo, tắo ...” Hàn Công Lập nói theo kế hoạch, nhưng tới đó cảm giác vốn từ cạn kiệt, không biết đóng kịch thế nào, nhưng nghe quả giống đang nghẹn lời không nói ra được:
“ Xin lỗi Hàn ca, em không ngờ chuyện thành ra như thế ... Thế này vậy, mai xử lý xong chuyện kia, anh em ta cùng diệt thằng chó đó, có người sớm muốn lấy mạng hắn rồi. Anh đừng gấp, Thương Đại Nha chỉ dọa thôi, hắn không dám giết người đâu. “ Bên kia có vẻ tin rồi, ra sức trấn an: “Hàn ca, em thế không bỏ quả thằng chó đó, giờ anh đang ở đâu, có an toàn không, hay tới chỗ em?”
Giản Phàm giơ tờ giấy lên, chỉ có hai chữ: Từ chối!
Hàn Công Lập hiểu ý, thở dài: “ Thôi đi, chuyện này tắo tự làm, chuyện của mày nguy hiểm lắm, tắo không muốn dính vào nữa, đợi tới lúc cả hai cùng không thoát được ... Dù anh em thì tiền bạc cũng rạch rồi, nhưng số tiền mày hứa, tắo cũng chẳng cần nữa, mày tự xử đi.”
“ Hàn ca, được, anh trượng nghĩa, em làm sao bất nghĩa được mai có tiền, em thông báo cho anh, khi nào thuận tiện em mang tới cho anh ... Em chơi ai cũng không dám chơi anh, chúng ta là cào cào cùng xâu.”