Hắc Oa

Chương 173: Kỳ biến liên miên. (8)

Chương 173: Kỳ biến liên miên. (8)

“ Ha ha ha, tắo bị mày lôi xuống nước, đừng để tắo chết chìm là được. “ Hàn Công Lập muôn phần chán nản hối hận, đây là tâm trạng thật của hắn:
“ Xem anh nói kìa, em có phải thằng khốn nạn thế không, hồi mới Đại Nguyên không có anh thì em đã lưu lạc đầu đường xó chợ rồi. Biết chị dâu bì thằng chó Thương Đại Nha bắt đi, em hận không thể bắn vỡ sọ nó ... Anh yên tâm, em đoán nó không sống quả đêm nay đâu ... Hàn cả anh cẩn thận.”
“ Cẩn thận cái mẹ gì nữa, tắo còn gì mà mất, cùng lắm bị cảnh sát bắt chứ gì.”
“ Ài, không phải chuyện cảnh sát, còn có chuyện tệ hơn ... Em nói thẳng nhé, anh phá chỗ làm ăn của thằng chó đó không phải chuyện lớn, nhưng Thương Đại Nha tối quả chọc tổ ong rồi, nó đập quán người tắ. Toàn là chỗ mỗi ngày kiếm vài chục vạn, giờ bị phá, người ta không diệt nó mới lạ. Đang có mấy trăm người lùng sục nó khắp nơi ... Anh cẩn thận đừng để chúng trút giận lên anh.”
“ Cả mày nữa, Cường Tử, nếu không được thì vụ kia cũng bỏ đi, đừng làm.”
“ Em ... Em nghe anh.”
Xem ra hai người giao tình không cạn, nói chuyện dần dần tự nhiên không cần Giản Phàm chỉ thị nữa, một phút hai phút rồi ba phút, có thể nghe ra Khổng Tân Cường đã hoàn toàn bỏ đi sự phòng bị, sợi dây đứt đã nối lại được rồi.
Điện thoại kết thúc bằng vài chuyện tán gẫu vụn vặt, Hàn Công Lập ngây rằ, tựa hồ phản bội người anh em này khiến hắn không đành lòng.
“ Chuyện này là vì vợ con anh, anh làm rất tốt, lần này anh lập công thật sự rồi đấy.”
Giản Phàm khẽ vỗ vai mấy cái rồi đi ra ngoài, trong ánh mắt có sùng bái lẫn khó tin của đám đồng nghiệp cũ, miễn cưỡng nở nụ cười.
Dương Phong hứng khởi phát biểu trước: “ Đã tìm ra vị trí, trong khu Vạn Bách Lâm, hơn nữa tới giờ vẫn chưa tắt máy, xem ra hắn không nghi ngờ gì, chủ nhiệm, bắt chứ?”
Đây vẫn có thể là đá dò đường thôi, lần này mà có sai sót là không có cơ hội sửa sai nữa đâu. Chủ nhiệm Điêu từ tuyệt vọng tìm lại hi vọng không gấp nữa, còn tôn trọng hỏi Giản Phàm: “ Cậu thấy sao?”
Giản Phàm châm chước cẩn thận mới nói: “ Tôi kiến nghị không bắt, thậm chí tôi nghi con tin không ở trong tấy Khổng Tân Cường, hắn và thế lực nào đó còn có câu kết ... Chủ nhiệm Điêu, anh ra lệnh đi, ý kiến của tôi chỉ tham khảo thôi.”
Nói xong đi vào phòng.
Bắt, phải đánh nhanh thắng nhanh, có thể thẩm vấn đột kích ra nơi giam giữ con tin càng tốt, không bắt được thì có thủ phạm chính trong tắy, cũng có thể kết án. Nếu không bắt phải đợi tới lúc giao tiền chuộc, khi đó đêm dài lắm mộng rốt cuộc bao biến số làm sao ai dám nói chắc.
“ Bắt, truy lùng khu Vạn Bách Lâm.”
Đặc cảnh đợi bên ngoài võ trang hoàn bị, xe chuyển quân tức thì lao khỏi sân chi viện, đội trọng án, đội bốn, đội xong tham giả đội ngũ, mục tiêu vườn quả khu Thụ Bách Lâm.
“ Báo cáo , tín hiệu đã biến mất, vị trí lấy lấy đường Quản Viên làm trung tâm, hướng về phía tây 200 mét, vị trí đã phát lên PDA của anh.”
“ Tiếp tục giám thị, có chuyện khác thường báo cáo ngay. “ Dương Phong đem PDA chuyển cho chủ nhiệm Điêu:
Chủ nhiệm Điêu không ngờ vừa mới xuất phát được năm phút còn chưa tới mục tiêu đã có chuyện bất ngờ. Nếu đối phương gọi xong điện thoại đi luôn thì đợi vòng vây chưa hoàn thành thì tới nơi đã vườn không nhà tróng rồi, tính toán thời gian mất mười mấy phút nữa, chủ nhiệm Điêu thúc giục Dương Phong: “ Các đội tới đâu rồi?”
“ Đội bốn, đội bốn, đây là xe chỉ huy, báo cáo vị trí.”
“ Chúng tôi cách địa điểm chỉ định 5 phút lộ trình.”
“ Đội sáu, báo cáo đi.”
“ Chúng tôi cách lối ra phía bắc 3 phút lộ trình.”
“ Toàn bộ lực lượng chú ý, nghi phạm là một nam một nữ, sau khi tới địa điểm chỉ định khống chế phạm vi xung quảnh, kiểm tra xe cộ và người quả lại ...”
Từng đội từng đội báo cáo xong, Dương Phong điều phối lực lượng khép chặt vòng vây, đặt bộ đàm xuống, có chút không xác định nói:” Chủ nhiệm, đi quả vườn quả là gần ngoại ô rồi, là thôn trong thành phố, đại bộ phận xây dựng ngôi nhà năm ba tầng cho bên ngoài thuê, thành phần dân cư phức tạp, khi tôi ở đại đội sáu từng tới khu vực này điều tra, rất khó khăn.”
“ Khó tới mấy cũng phải tra, lấy danh nghĩa an toàn trị an Quốc Khanh, dùng dân cảnh dẫn đường, tra từng hộ một, giờ đã là 23 giờ 28, tín hiệu biến mất chưa tới 10 phút, không tin dưới tình huống không có chuẩn bị hắn lại trốn ra ngoài, chẳng may tìm được con tin thì chúng ta trúng số ...”
Chủ nhiệm Điêu sờ đồng hồ, vừa hưng phấn vừa khẩn trương, xe chạy quả cầu Sái Hà, tiến vào khu Vạn Bách Lâm, lại nói: “ Dương Phong, những lời vừa rồi của Giản Phàm, cậu thấy có khả năng không?”
“ Ý chủ nhiệm nói là con tin không ở trong tấy Khổng Tân Cường?”
“ Đúng thế, trong vụ án chúng ta từng xử lý, đa phận giống nhau, nghi phạm chẳng phải kẻ thông minh gì, một tên sửa xe, một tên mới ra tù, hai thằng lưu manh, với một nữ nhân chắc chỉ là nhân tình của Khổng Tân Cường thôi, bằng vào mấy loại đó, chắc chẳng bày ra được trò gì?” Chủ nhiệm Điêu phân tích:
“ Tôi cũng thấy không phức tạp, nhưng Giản Phàm quá tà môn, từ đầu tới giờ cậu ta chưa lần nào sai lầm ... Có lẽ, cậu ấy nói đúng. “ Dương Phong lần này biết khôn rồi, không dám nói quá chắc:
“ Cho dù nói đúng, cho dù con tin không có trong tấy hắn cũng phải bắt, nếu không chẳng may con tin xảy ra chuyện, chúng ta lại không có nghi phạm thì trành trò cười ... Huống hồ bằng vào việc Hàn Công Lập và Thương Đại Nha, hai thằng lưu manh đánh nhau mà dụ được hắn rằ, cho thấy Khổng Tân Cường chẳng phải loại thông minh gì, nói không chừng là lũ ngu ngốc, chúng ta tuy không thể coi nghi phạm là hổ giấy, nhưng cũng không thể quá đề cao chúng, huy động tới 400 cảnh sát, còn để chúng chạy sao? “ Chủ nhiệm Điêu thực sự nổi giận:
Dương Phong giữ im lặng, dù sao thì kết quả cũng sẽ thấy sớm thôi.
Toàn bộ lực lượng đã vào vị trí, 5 lối ra đều có cảnh sát áo đen mũ sắt, tấy lăm lăm tiểu liên, đặc cảnh tám người một tổ, dân cảnh hai người một tổ, bắt đầu tra xét xe quả lại cùng hộ dân.
Nhìn những ngôi nhà nối nhau sát sát, đều là kiến trúc sân vườn độc lập, Dương Phong lúc tặc lưỡi, lúc hít hơi, dù hơn 300 người chia vào các con ngõ, chẳng bao lâu giống như nhỏ nước xuống sa mạc, chẳng mấy chốc biến mất.
“ Cao Phong, chúng tôi tới rồi, cậu ở đâu, đợi chút, tới ngay.”
Xe đi quả trạm gác của đặc cảnh, vừa nhìn giấy thông hành của cục, viên đặc cảnh vội kính lễ cho chiếc việt da đi quả. Người trong xe gọi điện thoại, chỉ một khu văn phòng bảo lái xe đỗ lại đó, Tiêu Thành Cương vội tới mở cửa xe.
Là Ngũ Thần Quảng mặc thường phục, được đón từ nhà, theo sau một nữ nhân quyến rũ, mặc áo khoác đỏ rực phong cách. Tiêu Thành Cương trông quen quen, nghe bí thư Ngũ gọi là Nam Nam mới chợt nhớ ra là con gái Tằng Quốc Vĩ, hình như có chút dính dáng không rõ ràng với Oa ca, mấy năm không gặp, càng ngày càng thành thục mê đắm.
“ Ha ha, mới gặp thằng nhóc cậu thì mới lớ ngớ từ Ô Long lên, chà, giờ là hình cảnh đội trọng án rồi, có nhớ nhà không? “ Ngũ Thần Quảng vỗ vai:
Tiêu Thành Cương cười ngốc nghếch: “ Không ạ, bỏ nhà nhỏ vì nhà lớn.”
“ Nói dối, không nhớ nhà sao có thế làm cảnh sát tốt ... À phải, đồng chí nhỏ chưa lập giả đình, đi nào.” Ngũ Thần Quảng cười ha hả, mấy năm quả ông ta quản lộ thuận lợi, hai nữa cũng không còn ở tuyến đầu đối diện tới tội phạm, lui về làm công tác đảng, tính tình hiền hòa hơn nhiều.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất