Chương 173: Định kế trên bàn ăn. (5)
“ Liên Nhận ngày ngày lang thang Tề Nguyệt Vác, nhưng Tiết Kiến Đình thông thường rất ít khi tới đó, tôi đoán chừng hai tên này một sáng một tối, tìm được mục tiêu chúng mới hành động. Đã có vài vụ tố cáo chúng cưỡng ép người vùng ngoài bán đồ cổ, có điều đồn công an Nam Cung không xử lý. Ông chủ Tề Viên Dân cũng rất ít đến hiệu, chỉ khi nào vụ giao dịch lớn mới xuất hiện, đối với người ngoài mà nói là nhân vật rồng thần thấy đầu không thấy đuôi. Bằng chứng cứ hiện giờ, thậm chí không nhìn ra quen hệ giữa Tề Viên Dân với loại người như Tiết Kiến Đình. Bây giờ làm ăn kiểu nửa trắng nửa đem thì đường nào chẳng có người.” Quách Nguyên giới thiệu tình hình:
Đào xới suốt cả một tháng, người thì dễ tìm, chứng cứ thì khó, Giản Phàm tựa hồ có chút bực dọc nói:” Các anh nói xem, ai mới là nghi phạm trực tiếp nhất của vụ án Phân cục Tấn Nguyên.”
“ Chuyện này ...”
Câu hỏi bất thình lình giống lãnh đạo chất vấn này làm Quách Nguyên và Trương Kiệt có chút khó trả lời, nhưng Tiêu Thành Cương chả nghĩ gì, vừa ăn vừa nói:” Không biết, nếu biết thì đơn giản rồi.”
“ Không biết thì không biết đoán à? Đúng là, chỉ biết ăn .” Giản Phàm không hài lòng với biểu hiện của cấp dưới:
Quách Nguyên và Trương Kiệt đều là cảnh sát có chút thâm niên, hôm nay lại bị đồng chí mới nói cho sắc mặt không tự nhiên lắm, Lương Vũ Vân phì cười: “ Này Giản Phàm, cái tổ này của anh phá án dựa vào đoán mò à?”
“ Vụ án này để mốc thối mười bốn năm rồi, không đoán thì em chỉ anh một chiêu để ăn nói với bên trên đi. “ Giản Phàm cho Lương Vũ Vân một câu nghẹn luôn, sau đó nhìn mấy tổ viên: “ Hôm nay là 29 rồi, các anh nghĩ vì sao tôi lại mời các anh ăn? Các anh phải biết chia sẻ nỗi lo với tổ trưởng chứ, phải nghĩ cách tìm hiềm nghi trực tiếp cho tôi, giải quyết chuyện này. Đừng có chỉ biết ăn không biết làm, đặt hiềm nghi trọng điểm vào ai, làm sao mới tra ra chứng cứ, làm sao để tiến thêm một bước điều tra, Quách Nguyên, anh nói đi.”
“ Tôi, tôi ... Trương Kiệt nói đi. “ Quách Nguyên ấp úng đùn đẩy trách nhiệm:
“ Làm sao tôi biết.” Trương Kiệt cáu kỉnh đẩy tấy hắn rằ:
Tiêu Thành Cương thì không cần phải hỏi nữa, Giản Phàm vẫn không dừng đũa, giống cố ý chọc giận người tắ:” Này Trương Kiệt, không phải anh thông minh lắm à, manh mối do anh phát hiện rằ, sao bây giờ không phát huy thông minh tài trí đi.”
“ Tổ trưởng, đừng sỉ nhục tôi, vụ án này là do tôi đi hỏi chị Hồ, chị ấy chỉ chiêu cho, nếu không tôi cũng chẳng biết.” Trương Kiệt thành thật khai rằ:
Không có gì ngạc nhiên, Giản Phàm nhìn tới hai cô gái, Lương Vũ Vân giãy nảy như đỉa phải vôi: “ Này, bọn em là người ngoài, không rõ tình hình vụ án ra sao, anh bảo bọn em góp ý thế nào?”
Xem ra bữa cơm hôm nay không phải dễ ăn rồi, tổ trưởng Giản vào thế bí, thời hạn lại sắp hết chưa biết phải ăn nói với cấp trên ra sao nên bí lối cùng đường muốn hỏi kế mọi người.
Tới đây thì không ai còn tâm trạng nào nữa, không khí trong phòng lắng xuống, nếu chẳng phải Giản Phàm vẫn còn ăn, lúc này đứng lên cáo từ chưa tiện thì chắc là có người bỏ đi rồi.
Giản Phàm tấy cầm chén rượu, nhấp từng ngụm nhỏ, giống như đang thưởng thức mỹ tửu, lại giống như cân nhắc phải lên tiếng ra sao, một lúc sau mói nói:” Là tổ trưởng, dù lâm thời, tôi có trách nhiệm, cũng có biện pháp, cũng có thể nói là một kế hoạch hành động, hôm nay nhân dịp ăn cơm, chúng ta thống nhất tư tưởng. Tôi nhấn mạnh trước, tuyệt đối bảo mật, vẻn vẹn 6 người chúng ta được biết thôi, không được tiết lộ cho người thứ bảy ... Tôi tin tưởng biện pháp này có thể bắt được nghi phạm.”
Quách Nguyên và Trương Kiệt ngồi thẳng người lên ngay, bọn họ biết vụ án này khó thế nào, nghiêm túc gật đầu, Dương Hồng Hạnh và Lương Vũ Vân là con em trong ngành, biết vụ án này còn lâu hơn, đều hết sức tò mò, im lặng nhìn Giản Phàm, trong lòng có chút thiếu tin tưởng.
Giản Phàm đợi mọi người tập trung rồi hỏi:” Tất cả mọi hiềm nghi đều chĩa vào hai anh em họ Tề, đúng không?”
“ Đúng!” Trương Kiệt dẫn đầu khẳng định:
“ Lấy đặc trưng phạm tội điều tra nghi phạm tiềm tàng là thủ pháp thường dùng của chúng tắ, tôi liệt kê lại đặc trưng của vụ án cho mọi người. Đầu tiên đó là gây án theo nhóm, tiếp đó nghi phạm là người Đại Nguyên, thứ ba là hiểu giá trị cổ vật nhất, thứ tư là có đủ tiềm lực kinh tế và năng lực để tổ chức thực thi gây án. Toàn bộ những đặc trưng này đều vây quảnh đoàn thể do anh em Tề giả cầm đầu, đúng không?” Giản Phàm gập từng ngón tấy lại liệt kê từng đặc trưng của nghi phạm, cách này tuy thường dùng nhưng phải có chứng cứ gián tiếp hoặc nhân chứng, thuần túy dựa vào suy đoán thế này rất ít:
Quách Nguyên không nhìn ra bất kỳ vấn đề nào trong đó, gật đầu:” Chính xác.”
“ Vậy tôi đưa ra một suy đoán, gồm tấy lái xe Trương Đại Hữu, vệ sĩ Tè Song Vân, cùng với Từ Kiến Đinh và Liên Nhân, Lý tắm Trụ chưa rõ tung tích chính là những kẻ có khả năng gây án nhất.” Giản Phàm vung tấy nói hết sức kiên quyếtH Thế thì ngày mai chúng ta bắt hết bọn chúng.”
Mọi người giật mình, Quách Nguyên và Trương Kiệt phát hoảng, nếu bắt người tùy tiện như thế, thể nào cũng bị đốc sát bắt đi, huống hồ ở đây có một vị đốc sát. Tên phổi bò như Tiêu Thành Cương cũng không dám chơi liều như vậy, sao Oa cả lại nghĩ ra cái cách ngu xi hơn cả mình thế này, chán sống rồi à?
Dương Hồng Hạnh vừa kinh ngạc lại tức cười, hết sức nghiêm túc nói với Giản Phàm: “ Giản Phàm, có phải anh định khảo nghiệm tính nguyên tắc của đốc sát không? Anh tính bắt người mà không cần chút chứng cứ nào đấy à, được, anh mà ra tấy thì chuẩn bị tâm lý tới chỗ em đi.”
Giản Phàm không tiếp nhận lời khuyên can uyển chuyển này:” Vụ án này không phá được, không phải ở vấn đề năng lực hay trí tuệ, cũng không phải là do vấn đề lực lượng không đủ, mà vấn đề nằm ở thể chế ... Sau khi vụ án xảy rằ, trong thời gian ngắn không nghĩ tới những điểm này còn có thể hiểu, nhưng bao năm trôi quả như vậy, kế hoạch tinh vi thế nào cũng không thể che mắt tất cả mọi người. Tôi lấy một ví dụ nhé, bốn năm trước Ngô Đích đã đề xuất đường lối này, nhưng bị phủ quyết. Nếu như chúng ta làm theo trình tự bình thường cũng gặp kết cục tương tự, chỉ cần lập phương án, báo lên chi đội trưởng, thế nào cũng bị vỗ bàn nói: Không được! Cho dù chi đội trưởng đồng ý, phương án đưa lên cục, lãnh đạo hồ đồ một cái cho chết yểu ngay, đợi chạy ngang chạy dọc vận động trên dưới để được khi phê duyệt thì lộ hết rồi, thời cơ cũng mất. Nào, bây giờ mọi người muốn nghe kế hoạch của tôi không, nếu thấy nguy hiểm, nếu thấy bất khả thi, chúng ta giải tán luôn.”
Chuyện này quá kinh người, nhưng dù sao đều là đồng chí trẻ, có nhiệt huyết, có tư tưởng phản nghịch, hơn nữa tổ trưởng rõ ràng có hơi hướng tẩu hỏa nhập ma rồi, mọi người lác đác gật đầu.
Giản Phàm đặt chén xuống, vén tấy áo lên, ngoắc ngón tấy mọi người ghé tới gần, cái vụ án đã khốn nhiếu y bao lâu, mỗi lời nói ra rõ ràng mạch lạc như đọc tên món ăn, vẻ nghi hoặc trong mắt mọi người dần tắn đi, dần dần có chút phấn khích. Chỉ Dương Hồng Hạnh là hơi mất hứng một chút, té ra hôm nay anh ấy mời mình tới ăn cơm chẳng phải vì muốn lấy lòng, mà kéo mình nhập bọn.
Biện pháp rất thần bí, vẻn vẹn chỉ sáu người biết.