Chương 174: Trong án có án. (1)
Suốt gần 20 phút trong phòng chỉ có giọng nói của Giản Phàm, nói xong ai nấy đều có chút sửng sốt, Quách Nguyên gãi cằm liên hồi, Trương Kiệt liên tục bẻ đốt ngón tắy, Tiêu Thành Cương nhấp nha nhẫm nhổm không rõ là kích động hay lo lắng. Hai cô gái nhìn nhau, chuyện này nghe có vẻ sốc, nhưng mà cũng rất hợp tình hợp lý.
Thấy không ai tỏ thái độ gì, Giản Phàm có chút không vui, không biết từ khi nào đã nhiễm một chút tính lãnh đạo, dùng dốt ngón tấy gõ bàn:” Biện pháp đã nói với mọi người rồi đấy, tôi đi quảnh chợ cổ Nam Cung mười mấy ngày, thường nghe người ở đó nói một câu: Gan anh không đủ to thì người ta chẳng bao giờ biết anh là ai! Câu này nói rất có lý, nhạn bay quả để lại bóng, người chết để lại danh. Chúng ta không thể làm cảnh sát vô danh cả đời. Thành Cương, mày không phải là luôn muốn dương danh giới cảnh sát Đại Nguyên à, còn cơ hội nào tốt hơn thế này không? Quách Nguyên, anh làm cảnh sát 8 năm rồi, chưa có được một cái công lao cá nhân, tương lai đề bạt có tới phần anh không? Nếu lần này mà thành, anh nghĩ đi. Trương Kiệt, anh thì khỏi nói, dù anh bắt sai người, xin lỗi thả ra là xong, đội trưởng Lục nói, anh cơ bản chưa bao giờ bắt đúng người, anh còn sợ sai à? ... Vũ Vân, Hồng Hạnh, hai em là người ngoài, nếu không phải vì bọn họ không hiểu gì mấy thứ công nghệ cao, anh cũng không phiền tới bọn em. Nếu chuyện không thành, hai em chỉ là phối hợp, chẳng sao cả, nếu mà thành, có thể nói thế này, giới cảnh sát Đại Nguyên xuất hiện hai nữ anh hùng, thấy chị Hồ không, có nam đồng nghiệp nào dám xem nhẹ chị ấy ... Nào, tỏ thái độ đi, tôi không ép, ai không tham gia, tôi tuyệt giao.”
Nói xong trừng mắt với Tiêu Thành Cương, Tiêu Thành Cương ăn tới nứt bụng lúc này biết giống thời làm hiệp cảnh ở huyện Ô Long, phải đứng ra ủng hộ Oa cả rồi, hiên ngang nói:” Oa cả bảo em làm gì thì em làm nấy, sợ gì ... Dù sao anh là tổ trưởng, xảy ra chuyện gì thì anh gánh.”
Câu này nói đúng điểm mấu chốt rồi, Quách Nguyên tuy còn lo lắng, nhưng gật đầu:” Thử xem sao, dù sao không có cách nào hay hơn, nói không chừng chiêu của Giản Phàm có hiệu quả.”
Trương Kiệt đau khổ xoa bụng:” Trên đời đúng là không có bữa ăn nào miễn phí mà, được, liều mạng bồi tổ trưởng, dù sao tôi làm trò hề trong đội nhiều rồi, thêm lần nữa cũng thế thôi, cùng lắm làm kiểm điểm, về đội trọng án.”
Có người ủng hộ, Giản Phàm thêm tự tin, xoa xoa tấy nhìn hai cô gái:” Tới lượt hai em rồi.”
Chỉ phối hợp kỹ thuật thôi mà, Lương Vũ Vân tính tình phản động, thích náo nhiệt, cũng chẳng sợ, nhưng chỉ mặt Giản Phàm:” Biện pháp quá thất đức, là một cảnh sát, em không thể đồng ý với anh.”
Đợi Giản Phàm trừng mắt lại cười hì hì trở giọng:” Nhưng vì nể mặt đại tỷ của em, nên em giúp anh. Điều kiện, với tiêu chuẩn bữa ăn hôm nay, dù không thành cũng phải mời vài bữa, nếu không thì phẩm giá của em quá thấp, vì một bữa ăn mà leo lên thuyền giặc ... Đúng không?”
“ Đúng đúng.” Quách Nguyên vỗ tấy hưởng ứng:” Quên mất không nói điều kiện, Vũ Vân nói đúng lắm.”
“ Một tháng một lần, không, hai lần.”
“ Oa ca, hôm nay không có món cá, lần sau phải bồi thường.”
Không khí trở nên nhiệt liệt, Vương Vũ Vân vừa mới nhắc tới, ba chàng trai liền nhao nhao phụ họa, nhân cơ hội đòi hỏi yêu sách. Giản Phàm vừa gật đầu đồng ý vừa nhìn người cuối cùng còn chưa tỏ thái độ. Dương Hồng Hạnh nhoẻn miệng cười, mang theo chút thẹn thùng, hàm răng trắng lộ ra giữa hai cánh môi hồng dần dần thu hút trái tim Giản Phàm, mặc dù trong bữa cơm hai người không giao lưu nhiều, nhưng đều thấy lòng ấm áp.
Bữa cơm này thành một sự mở đầu, vụ án chùm bức màn bí ẩn suốt 14 năm dần dần được vén lên.
Ở trong cái nghề đồ cổ này có hai loại người rất dễ có được sự tôn kính của người khác, một loại có mắt lửa ngươi vàng phân biệt được thật giả, vì như ông già Bạch Mao khá có tiếng ở chợ đồ cổ Nam Cung, sách cổ chỉ cần sờ một cái là biết; một người nữa biệt danh Đầu Trọc, rất có tâm đắc với tiền cổ, cầm vào tấy ước lượng một lúc ra biết xuất xứ niên đại. Người ngoài nghề nhìn vào thấy hết sức thần kỳ, nhưng mà kỳ thực cũng dễ hiểu thôi, bọn họ lăn lộn trong nghề lâu năm, thấy nhiều biết nhiều chỉ cần người có chút thiên phú sẽ ngộ ra thôi, những người mới vào nghề thậm chí không tiếc tiền mua đồ giả của hai người bọn họ chỉ mong có thể thỉnh giáo vài câu.
Loại thứ hai thì khác, chính là có tài lực lớn để thu nạp bảo vật, Tề Nguyệt Các chính là thuộc loại này, khiến người ta không thể không tôn kính. Đồng hồ Càn Long trong truyền thuyết nghe nói được ông chủ Tề Viên Dân cất giữ, giá trị lên tới 2000 vạn. Viện bảo tàng tỉnh có lần triển lãm 12 đồng tiền thạch lựu tạo hình đặc biệt là do Tề Nguyệt Các mang tới tham dự triển lãm, nghe nói loại tiền thạch lựu lưu truyền thời Càn Long này rất hiếm, mỗi đồng giá trị không ít hơn 5 vạn, nhưng nếu nối liền với nhau thành bộ giá trị tới 100 vạn là ít. Còn về phần người ta cất giữ bao nhiêu kỳ trân dị bảo thì không thể biết.
Truyền thuyết nói Tề Nguyệt Các có quản hệ với giới đào trộm mộ và buôn lậu đồ cổ ở Vân Thành. Có điều chẳng ai để ý tới chuyện này, cũng như chẳng ai để đồ trong tấy mình là cổ vật hay hiện vật văn hóa, một thứ có ý nghĩa văn hóa lịch sử, một có giá trị thưởng ngoạn nghệ thuật, còn thứ mang cả hai loại ý nghĩa này chính là bảo vật. Giống chữ của Vương Hi Chi, đỉnh Thương Chu, bia Tần Hán ... Đó là thứ làm người ta si cuồng, làm người ta khao khát, làm người ta mất ăn mất ngủ, muốn đem tinh lực và tài lực cả đời ra để sở hữu.
Trong mắt người ngoài Tề Viên Dân chính là người si mê đồ cổ.
Hôm nay bất ngờ thấy ông chủ Tề đi chiếc xe Hồng Kỳ của mình xuất hiện ở chở đồ cổ. Tuổi đã ngũ tuần, Tề Viên Dân không cao, nhưng đặc biệt to lớn, tóc vuốt keo chải ngược bóng lộn, vệ sĩ lừng lững bám sát phía sau, đi về phía cửa hiệu nhà minh.
Chợ sáng nhốn nháo vừa mới kết thúc, không khí đầu đông rét căm căm, người quét dọn xong thở một hơi là không khác gì hút thuốc. Thông thường thì thời gian này khó mà thấy được ông chủ Tề, nhưng hôm nay có chút đặc thù, hai vị khách tới yêu cầu giám định, món đồ này đúng là hiếm có, mà theo nhân viên cửa hiệu nói là đối phương có ý muốn bán, thế nên ông chủ Tề mới chui ra khỏi chăn ấm.
Ở cửa, Liên Nhận từ xâ đi tới, làm nam tử chạc tứ tuần, trông tháo vát nhanh nhẹn, ghé sát tai thì thầm vài câu, Tề Viên Dân hơi ngẩn rằ, sau đó theo Liên Nhận đi vào hiệu, tên này theo mình cũng mấy chục năm, nhãn lực không kém, nói là vật bất phàm thì khó sai được.
Trong cửa hiệu cổ điển, quẩy cao, tủ lớn gỗ lớn xếp đủ loại bình hũ, trước bàn bát tiên là hai thanh niên nam tử tuổi chừng hai mấy, da đen đúa, tóc cộc, cổ áo cáu bẩn, chẳng cần nhìn kỹ cũng biết là dân lao động chạy đầy đường, không khác đám kéo xe, trải sạp bán hàng lề đường, đi dép cao su, chân dính bùn vàng.
Tề Viên Dân hai mắt sáng như đuốc, suy đoán không chừng món đồ lai lịch bất chính, có điều theo kinh nghiệm thì thường thường đồ tốt ở trong tấy loại người này sẽ mang lại lợi nhuận lớn.