Hắc Oa

Chương 176: Trong án có án. (3)

Chương 176: Trong án có án. (3)

Có hơi ngu ngốc, làm đám người bao vây nghe không nhịn được cười, chẳng còn duy trì được vẻ hung dữ nữa, Tiết Kiến Đình cũng cười vui vẻ, xem ra gặp phải hai thằng nhà quê không biết tốt xấu rồi, đối phó với loại người này căn bản chẳng có chút tính khiêu chiến nào, cười khùng khục đầy hứng trí nói:” Vậy đi theo bọn tắo, con chim đá này không dễ tìm chứ mấy cô em thơm tho ấm áp thì giống như gà đồng vỗ cánh phành phạch khắp nơi vậy, chỗ bọn tắo nhiều lắm.”
“ Không đi, không đi, nhỡ các người cướp của chúng tôi thì sao?” Người lớn hơn lắc đầu từ chối:
“ Mẹ mày chứ, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à, các anh em đừng nhiều lời với chúng ... ra tắy!” Tiết Kiến Đình phất tấy nhặt lại tiền, chuẩn bị dùng bạo lực:
Trong cái nghề đồ cổ này, chú trọng tiền tài không lộ ra ngoài, bảo vật không lộ mặt, bị người ta nhắm vào thì thủ đoạn gì cũng bày ra được. Mấy năm trước còn tổ chức từng nhóm ngang nhiên đánh cướp, mấy năm nay tiến bộ rồi, có chút ý thức pháp luật, không cướp nữa mà trả tiền, nhưng mà trả bao nhiêu thì do bên mua quyết. Cho dù xảy ra chuyện cũng chỉ là tội ép mua ép bán, nhẹ hơn là tội ăn cướp nhiều. Phàm là người kinh doanh đồ cổ ở một dải Nam Cung này, chỉ cần thấy người ta có cổ vật là thế nào cũng có chuyện ép mua ép bán.
Nói thì chậm chứ mọi chuyện xảy ra rất nhanh, hai tên xông tới giữ xe đạp, bốn tên bao vây chỗ ngồi, kéo áo, kéo tắy, kéo không ra thì vung tấy bợp gáy, đánh cho người nhỏ hơn kêu như heo bị chọc tiết, bất kể thế nào vẫn ôm rịt lấy đồ không buông. Con đường này khá vắng vẻ, cho dù có người đi ngang quả nhìn thấy một toán lưu manh đánh người thì đều tránh xâ, lớ ngớ tai bay vạ gió đầu không phải thì phải tai ... Mất một lúc mà chưa thành công, bọn lưu manh nhấc luôn người n ém xuống đất, chân đạp vài cái cuối cùng cũng lấy được đồ, giao cho Tiết Kiến Đình.
“ Đi ...” Tiết Kiến Đình bọc đồ cẩn thận, vừa nói một tiếng thì ngớ người, trái phải trước sau có đám người, nhìn cách ăn mặc không phải loại lương thiện, giống đồng nghiệp, cầm dao phay, ống nước ... Hỏng rồi, con mẹ nó giữa ban ngày ban mặt lại còn định đen ăn đen à? Kẻ nào để lộ tin.
Đang định báo danh tính, hắn cũng có tiếng tăm trong giới thì càng hỏng, tiếng còi xe cảnh sát hú vang, chỉ thoáng chốc là ba cỗ xe cảnh sát chạy tới, cửa bật mở một loạt tiếng quát tháo:” Đứng im tại chỗ, không ai được cử động.”
“ Chuyện gì thế này, ai bảo cảnh sát?”
“ Tôi ạ, tôi ạ ...” Trong đám đông có người giơ tắy:” Ở đây có người cướp giữa ban ngày, chính là bọn chúng.”
“ Đúng ạ, chính bọn chúng, cướp của người nhà quê, lại còn đánh người.”
“ Quá đáng lắm rồi, dám bắt nạt người nhà quê, cái loại gì thế hả?” Một cảnh sát kéo áo ngoài để lộ phù hiệu, sau đó chỉ mấy tên cướp đồ bị bao vây ở giữa: “ Còng, còng hết lại.”
Vốn muốn bắt đám người này không đủ lực lượng cảnh sát, có điều hôm nay quần chúng xung quảnh dũng cảm làm việc nghĩa, mấy thằng ăn cướp thấy tình thế không ổn vừa định chạy thì bị quần chúng chặn lại đấm đá một trận đuổi vào giữa, không tên nào chạy thoát, đành bó tấy chờ chết.
Quách Nguyên đi lên cướp lại thứ trong tấy Tiết Kiến Đình, còng lại luôn, dù có láo cỡ nào cũng không dám láo với cảnh sát, cả bọn như xâu thịt nướng bị đẩy thành hàng, Vương Minh của đội một tới giúp cười gần ấn Tiết Kiến Đình lên xe:” tắo nhận ra mày, khi tắo còn ở đồn công an thì mày đã làm trò này rồi, bao năm quả vẫn thế, đúng là chó không đổi tính ăn phân.”
Bên này bắt người, bên kia Tiêu Thành Cương cười toét miệng nhìn hai công nhân bị đưa lên xe, người lớn hơn thì không quen, người nhỏ hơn chính là anh em của mình ở đội hiệp cảnh huyện Ô Long, Hắc Đản, thằng này là thứ dùng để trút giận, hôm quả Oa cả nói đi bắt người, không nói là dùng tới Hắc Đàn, thành này xem chừng ăn đòn không nhẹ, lên xe còn xoa đầu suốt.
Mọi việc trôi chảy thuận lợi, dễ dàng dụ được đám lưu manh ra tóm cổ, Quách Nguyên tươi cười chào hỏi mấy vị quần chúng trượng nghĩa, hết bắt tấy lại cảm tạ ... Sao mấy quần chúng này quen mặt thế? Không quen sao được, cái tên đầu to dễ nhận nhất kia là Đường Đại Đầu, Giản Phàm nhờ hắn hai việc, mượn đồ cổ, mượn người.
Đám người Tiết Kiến Đình tổ chức chặn đường cướp của, nhân chứng vật chứng đầy đủ, lại còn bị người ta ghi hình nữa, đúng là xui tận mạng, cả đám bị đưa về đại đội một. Tên lưu manh đầu tiên bị đưa vào phòng thẩm vấn, cảnh sát vỗ bàn nói, Đại ngọc điêu là món văn vật thời Minh, giá trị mấy chục vạn, nghe thế là đổ mồ hôi rồi nhũn cả chân, biết xong rồi, thế này đủ ngồi tù vài năm ...
Nửa tiếng sau, Liên Nhận và Tề Viên Dân đang ở trong cửa hiệu chờ Tiết Kiến Đình đắc thù thì đột nhiên có bốn chiếc xe cảnh sát hú còi inh ỏi chắn trước Tề Nguyệt Các, nhìn thế trận đủ khiếp rồi. Tiếp đó bảy tám cảnh sát ào ào xông vào hiệu quát tháo một hồi, ấn đầu Liên Nhận xuống đất còng lại, theo như lời khai thẩm vấn đột kích, chính Liên Nhận sai người ra tắy, hết chối ... Tiếp đó là mời luôn cả Tề Viên Dân về cục hỏi chuyện, mang theo luôn cả mấy nhân viên trong cửa hiệu.
Mấy trăm quần chúng vây quảnh, chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán, xe cảnh sát còn chưa đi mà tin tức ông chủ Tề Viên Dân giật dây thủ hạ cướp đồ của người ta đã không cánh mà bay
Chuyện chưa đâu vào đâu đã có người đứng trong đám đông kể lại như thật, xôn xào cả chợ, lúc này người biết rõ nhất là Tề Viên Dân, món đồ cổ kia đúng là Mẫu tử đại ngọc điểu thời Minh, nếu bày ở cửa hiệu của hắn mà bán, giá trăm vạn không hề quá.
Xe cảnh sát hú còi dọn đường, đi quả đường lớn ngõ nhỏ, bên trong xe là nữ cảnh sát xinh đẹp, đang nén dữ liệu video, về đại đội một khoan thai xuống xe, nhìn đám nghi phạm cúi đầu, khẽ mỉm cười. Kế hoạch này do Giản Phàm thiết kế, hôm quả ăn cơm cô còn không tin một cái kế đơn giản nhu vậy có thể dụ được bọn chúng gây án, đã thế một mẻ lưới bắt cả cá lớn cá nhỏ.
Lương Vũ Vân hít sâu một hơi, trở về đại đội một quen thuộc, tâm trạng của cô rất tốt, vào phòng trực ban nhoẻn miệng cười với Tiểu Lý, kết nối mạng truyền dữ liệu, cầm di động nhắn tin :" Đại tỷ, chỗ bọn em xong rồi, trông vào vợ chồng chị thôi đấy."
Lúc này Dương Hồng Hạnh đã ở thành phố Phần Dương, khi vụ việc tưng bừng diễn ra thì cô cùng Giản Phàm, Thời Kế Hồng rời đường cao tốc, xe dừng lại. Chiếc laptop nhỏ nhắn đặt trên đùi đang tiếp nhận tập tin do Lương Vũ Vân truyền cho, sau đó giao Giản Phàm, Giản Phàm xem quả lại đưa Thời Kế Hồng, giải thích: “ Dì Thời, Tề Viên Dân, Tiết Kiến Đình, Liên Nhận, Trương Đại Hữu, Tề Song Vân cùng đám thuộc hạ chuyên làm chuyện dơ bẩn đã bị bắt về đại đội một, có điều thời gian không lâu, với bối cảnh của Tề Viên Dân, chúng ta khó giữ được hắn, trông vào dì.”
“ Giản Phàm, cậu càng ngày càng to gan rồi. “ Thời Kế Hồng xem đoạn video bắt giữ mà hết hồn, tham giả có Quách Nguyên, Trương Kiệt, Tiêu Thành Cương, Vương Minh còng tấy cả đám người dẫn ra khỏi Tề Viên Các, đến ngày cả chi đội mà muốn bắt những kẻ này còn phải cân nhắc, tính toán được mất, ai ngờ cái tổ lâm thời ra tấy thế này:


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất