Chương 177: Chấn kinh tứ phương. (1)
Mới sáng sớm ngày ra Thời Kế Hồng còn đang ngủ thì Giản Phàm đã tới nhà lôi đi phá án, cứ tưởng có đột phá gì rồi, té ra là mưu mô tính toán trước. Lúc này dì Thời trong đơn vị không ai dám quản đã cũng hơi chột dạ, có điều là lo thay Giản Phàm, hết nhìn y lại nhìn Dương Hồng Hạnh mới quen, nói không cả lưu loát nữa: “ Giản Phàm à, nếu mà bắt nhầm người, bộ cảnh phục này của cậu cũng mất đấy, cậu không biết Tề Viên Dân lai lịch lớn thế nào à?”
Giản Phàm tha thiết nói:” Chính vì biết nên cháu mới bắt hắn chứ, cháu biết bắt rồi lại phải thả, dì cũng biết đấy, với căn cơ của chúng ta không động được vào hắn ... Chỗ dựa của Trịnh Thành Thắng chính là đây, không phải dì nói hắn chưa thấy quản tài chưa nhỏ lệ à? Giờ chúng ta kéo quản tài tới trước mặt hắn, xem hắn có nhỏ lệ không ... Hai bên đồng thời thẩm vấn, tranh thủ thời gian, nói không chừng moi được manh mối, cho dù không có thì Tiết Kiến Đình cũng chết chắc rồi, vướng phải tội lớn như thế, cháu không tin hắn không tự bảo vệ mình, thế nào bọn chúng cũng cắn lẫn nhau, đây là cách duy nhất phá vỡ liên minh lợi ích của chúng .. Trịnh Thành Thắng cũng thế, hắn dựa vào thế lực của anh em họ Tề, giờ có video này, hắn sẽ nghĩ thế lực này đã sụp đổ, hắn sẽ phải bảo vệ lấy mình ... Dì Thời, dì nghĩ mà xem nếu Trịnh Thành Thắng không phải là nhân vật quản trọng, có ai tiếp tế hắn trong tù như thế không, chắc chắn là tiền bịt miệng.”
Lúc này tên đã lên dây không thể không bắn, Giản Phàm cho dù muốn lui cũng không còn đường mà lui nữa, kệ Thời Kế Hồng lo lắng, bắt đầu thảo luận chi tiết thẩm vấn, lái xe tới thẳng mục tiêu cách đó 5km, trại giam Phần Dương.
“ Nói, chuyện hôm nay là sao?” Ở trong phòng thẩm vấn của đại đội một, chủ thẩm Quách Nguyên, ghi chép Tiêu Thành Cương nhìn chằm chằm Tiết Kiến Đình:
“ Chả có chuyện gì cả, bỏ tiền ra mua đồ thôi, sau đó phát sinh tranh chấp, có gì to tát đâu, ở chợ Nam Cung ngày nào mà chẳng có đánh nhau, sao chỉ bắt tôi?” Tiết Kiết Đình mặt câng câng bất chấp, thái độ rất bố láo, trước đó Vương Minh đã nhắc nhở, tên này nổi tiếng rắn mặt, kiếm ăn nhờ chợ đồ cổ Nam Cung, nói chuyện một câu không hợp là ra tấy đánh người, đừng nói người vùng ngoài không thân không thích, ngày cả hộ kinh doanh ở đó cũng tránh xâ ba bước:
“ Theo như lời khai của mấy người Mao Tiểu Tứ, là Liên Nhận gọi điện tụ tập bọn mày lại, có đúng không?”
“ Hắn gọi Mao Tiểu Tứ, liên quản gì tới tôi.”
Thằng mất dạy này hoàn toàn không sợ cảnh sát, trả lời vẫn điệu bộ lưu manh lấc cấc làm Quách Nguyên thấy ngứa tấy chỉ muốn cho vài cái vả rơi răng:” Món đồ cổ đó cướp về giao cho ai? Đừng nói cái này mày cũng không biết.”
“ Ai trả tiền thì giao cho người nấy chứ ai, này đồng chí cảnh sát, anh nói không đúng, ai cướp? Tôi muả, hắn không bán thì thôi.”
“ À, không bán thì đánh người ta chứ gì? Thế còn không phải là cướp à? Có muốn xem lại ảnh bọn mày cướp đồ không?”
“ Trời, mua bán xảy ra chút va chạm không vui là chuyện thường mà, có gì đâu, tôi có làm gì hắn đâu, tôi mua mà, trả hắn 3 vạn.” Tiết Kiến Đình khăng khăng khẳng định mình muả:
“ Ba vạn à, mày biết món đồ đó trị giá bao nhiêu không?”
“ Ai mà biết, tôi còn chưa nhìn.”
Đm thằng chó, bố láo bố toét lắm rồi, Quách Nguyên đấm bàn quát:” Không biết, không biết mà bỏ 3 vạn ra mua một cục đá à? Món đồ này mới chỉ xuất hiện ở Tề Nguyệt Các, ai nói cho mày biết?”
“ Chả ai nói cả, tôi tự nhìn thấy, trên mũi tôi có hai cái mắt, việc gì phải nghe người khác, tôi không biết tự nhìn chắc?” Tiết Kiến Đình cười nhạt, không coi ai ra gì, nói thẳng ra là vô lại:
Quách Nguyên gằn giọng:” Đồng bọn của mày đã khai hết rồi, mày muốn chối cũng không được đâu, biết ai cũng bị bắt rồi không? Chỗ dựa của mày, Liên Nhận. Ngày cả ông chủ của mày cũng vào đây luôn rồi, mày nghĩ mày thoát được à, đừng hòng. Biết bức tượng ngọc kia giá bao nhiêu không? Hơn 50 vạn, đủ cho mày ngồi tù từ 10 tới 20 năm đấy.”
Tiết Kiến Đình có chút phản ứng, mắt láo liên, rõ ràng không biết đây là tin thật hay giả, vẫn làm ra vẻ hừ một tiếng, song không bao biện nữa, cũng không thèm nhìn hai người thẩm vấn.
Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương gật đầu với nhau, cũng không nói gì thêm kéo ghế bỏ đi, Tiết Kiến Đình dương dương đắc ý, còn tưởng là quả một cửa rồi, ai ngờ hai người kia vừa đi lại thêm hai người nữa đi vào.
Người tới là Trương Kiệt, cười hì hì ném một cuốn sổ ghi chép lên bàn, lặp lại lời lúc nãy:” Nói, chuyện hôm nay là sao?”
Lại là một phen giằng co nữa, Tiết Kiến Đình ngạc nhiên, nhưng bất luận thế nào cũng khẳng định là mua bán không thành phát sinh tranh chấp, tóm lại là không có chuyện trộm cướp gì hết.
Nửa tiếng sau tổ thẩm vấn đầu tiên quảy lại, thái độ cứ như là gặp nhau lần đầu, căn bản chưa bao giờ thẩm vấn Tiết Kiến Đình, ném ghi chép xuống bàn hỏi:” Nói, chuyện hôm nay là sao?”
Tiết Kiến Đình bị hỏi đần mặt rằ, rõ ràng là đã hỏi rồi cơ mà, làm sao lại thế này, ngơ ngơ ngác ngác nhìn Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương, yếu ớt hỏi:” Anh này, giữa ban ngày đừng giả ma trêu người thế được không? Anh hỏi rồi mà.”
“ Ừ, đúng rồi, hôm nay chủ nhật buồn chán, bọn tắo tới đây trêu mày đấy, nào tiếp tục. Nói, chuyện hôm nay là sao?” Quách Nguyên tỉnh bơ hỏi, Tiêu Thành Cương lại cầm bút ghi chép:
Tiết Kiến Đình cũng là lần đầu tiên gặp phải trò này, miễn cưỡng quảnh co đối phó một lần nữa, lại tra hỏi nửa tiếng, lại tên mặt cười cợt kia đi vào, ném sổ ghi chép xuống bàn:” Nói, chuyện hôm nay là sao?”
Vẻ mặt thần thái đối phương y hệt lúc nãy, cứ như mất trí nhớ vậy, Tiết Kiến Đỉnh bất giác sởn gai ốc, không biết đám cảnh sát này ở đâu rằ, có vẻ chẳng quản tâm chuyện hôm nay, thuần túy là muốn sinh sự.
Đối với mấy vị của đội một đúng là không quản tâm chuyện hôm nay là thế nào, nhân chứng, vật chứng cùng ảnh, video có cả đống, Tiết Kiến Đình có trả lời ra sao cũng không thoát tội. Chuyện ở đây là thứ yếu, quản trọng là cách đó 200 km.
Tề Viên Dân bị bắt chưa tới 2 tiếng thì điện thoại phòng trực ban réo liên hồi, bảy tám người gọi tới thăm dò tình hình. Đại đội một là cái miếu nhỏ không giữ nổi pho tượng lớn như thế, có giữ quả được đêm nay hay không rất khó nói, càng lo hơn nữa là hành động lần này không báo cáo với đội trưởng, trong thời gian ngắn nếu không giải quyết được vấn đề, hậu quả không dám tưởng tượng.
Nói chung là rất phiền toái.
Nếu nói bắt Tiết Kiến Đình thì còn có thể lý giải, nhưng chẳng có chút chứng cứ gì mà triệu tập Tề Viên Dân điều tra thì nói thể nào cũng không xong. Người thường thì còn quả loa xí xóa được, loại danh nhân, loại có tiền này, bắt dễ thả mới khó.
Người có tên, cây có bóng, câu này kỳ thực không đúng, phải nói là danh nhân mới có danh, chỉ danh của danh nhân mới đáng tiền chứ người thường chả đáng đồng nào. Đặc biệt loại danh nhân như Tề Viên Dân, một mặt bị cảnh sát bắt đi, một mặt Đường Đại Đầu cố ý cho người tới chợ đồ cổ phao tin cái gì mà Tề Nguyệt Các dính líu tới XHĐ, cái gì mà trên người Tề Viên Dân có án mạng, vụ án buôn lậu đồ cổ bị bại lộ, hôm nay lại còn sai người cướp của, đống tội này chất lên đủ đem ra dựa cột đòm một cái rồi.