Chương 179: Chấn kinh tứ phương. (3)
Cái giọng choe chóe cực kỳ có sức xuyên thấu của Thời Kế Hồng ở trong phòng kín này tác dụng không khác gì sử dụng loa, mỗi lần giọng vút lên chất vấn là một lần Trịnh Thành Thắng đang nơm nớp bất an phải rùng mình, giọng bất giác yếu thế' vài phần: “ Tôi, tôi, tôi thực sự không có gì để khai báo.”
“ Đúng, anh không có gì để khai báo, vì không cần anh khai báo chuyện của mình. “ Giản Phàm giọng êm như gió xuân ấm áp vỗ về: “ Tôi luôn tin anh thành thật với tội của mình, tôi hỏi gì anh biết, hơn nữa chuyện đó chúng tôi càng biết hơn, không liên quản tới anh, vì sao không nói cho chúng tôi biết?”
Dương Hồng Hạnh quảy đầu liếc Giản Phàm một cái, đột nhiên có cảm giác ghen vô cớ, cô chưa bao giờ được nghe Giản Phàm dùng giọng điệu "ôn nhu" như thế nói chuyện với mình.
Trịnh Thành Thắng cúi đầu, người bên ngoài ngã rồi, người bên trong cũng như bị rút mất xương, thê thảm tự biện hộ:” Tôi không biết gì thật mà.”
“ Không ai ép anh biết, cũng không ai ép anh nói.” Giản Phàm hết sức tâm lý trấn an:” Đã bắt đầu thẩm vấn Tề Viên Dân, Tiết Kiến Đình, Liên Nhận rồi, anh từng trải quả thẩm vấn, anh tự hiểu, bọn chúng cầm cự nổi bao lâu. Đám người đó ăn sung sướng quen rồi, sao kiên cường được như anh, đúng không? Mười tiếng, mười hai tiếng hay hai mươi tiếng? Có câu nói thế này, làm kẻ địch nhân dân thì không có lối thoát, đừng xem thường nó, đôi khi rất đúng đấy.”
“ Đối với anh, chúng tôi từ xâ mà tới là muốn lấy manh mối nhanh hơn thôi, đồng thời cũng là cho anh cơ hội, thời gian đang trôi đi đấy, nếu bên kia khai ra điều gì mà anh biết, tức là cơ hội của anh cũng không còn, muốn lập công chuộc tội cũng không thể. Đã tới lúc này rồi mà anh vẫn còn muốn chết chung với anh em họ Tề à? Nói cho anh biết nhé Trịnh Thành Thắng, tôi hiểu tâm thái của anh, đối với anh mà nói, đã là chung thân rồi còn sợ gì nữa? Nhưng tôi không nghĩ vậy, ý nghĩa lập công chuộc tội lớn lắm, anh gập ngón tấy mà tính, phán chung thân, nhưng ngồi tù tối đa chỉ có 20 năm thôi, nếu lập công, thời hạn sẽ ít đi rất nhiều, chưa nói tới khi xem xét giảm án, có được một lời làm chứng tốt từ cảnh sát hình sự, thẩm phán sẽ cân nhắc đấy. Chẳng lẽ anh muốn bỏ đường sống, đi vào đường chết? Chẳng may anh không nói, Tề Viên Dân vì muốn thoát tội mà đổ phân lên đầu anh, con đường chết của anh càng nhanh hơn.”
“ Bây giờ anh khai ra thì là thành khẩn, đợi lát nữa chúng nói trước rồi anh mới cãi, đó gọi là ngoan cố che dấu, anh hiểu không?”
Không có một lời hăm dọa nào, mỗi câu đều thấm thía, đều như suy nghĩ cho nghi phạm, giống như ánh sáng cuối đường hầm, giống cọng trên mặt nước, xúi người ta muốn vươn rằ, nắm lấy.
Từ lầu đầu gặp mặt thái độ không giống một phạm nhân đang chấp hành án tù chung thân, sau đó quả thẩm vấn, những lời nói quảnh co của hắn, Giản Phàm tìm được chỗ yếu nhất để đột phá, đó chính là từ trong nội bộ của chúng, tước đoạt đi mọi chỗ dựa của hắn, đẩy hắn vào chỗ tuyệt vọng, chỉ có trong lúc tuyệt vọng, còn người mới khơi lên khao khát sống mãnh liệt nhất.
Con người bị dồn vào đường cùng tuyệt vọng thì đe dọa thêm vô nghĩa, nói không chừng khơi lên tâm lý phản kháng, một chỗ dựa ấm áp khiến người ta hướng tới.
Phòng thẩm vấn không có lò sưởi, lạnh buốt, ghế ngồi bằng sắt, lạnh hơn cả không khí xung quảnh, Trịnh Thành Thắng xoa xoa hai cánh tắy, hắn không biết rằng cái laptop đã chĩa về phía mình đang ghi hình không sót lại một chút nào, đợi thời khắc dây thần kinh cuối cùng bị đứt, đợi hắn sụp đổ.
Có điều, thời khắc đó không tới, im lặng hồi lâu Trịnh Thành Thắng ngẩng đầu lên, có chút đáng thương hỏi:” Cho tôi điếu thuốc được không?”
“ Không được.” Giọng Thời Kế Hồng lạnh băng, như không đẩy người ta tận cùng tuyệt vọng không thôi:
Tiếp đó Giản Phàm thấy Thời Kế Hồng viết lên giấy mấy chữ: Chuẩn bị đi.
“ Trịnh Thành Thắng, thôi được rồi, anh làm lãng phí lòng tốt của tôi, anh không muốn nói thì chúng tôi chẳng cần tốn thời gian thêm, tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng anh phải gặp tôi đấy.” Giản Phàm thở dài tựa hồ vô cùng thất vọng, đưa tấy rằ:” Xin mời, anh có thể đi được rồi.”
Nói xong thu dọn bút giấy.
Dương Hồng Hạnh cũng vô cùng lo lắng, nếu ở đây không tìm được đột phá, đồng nghĩa với việc tình hình nguy rồi, một khi Tề Văn Dân được thả ra là lúc Giản Phàm sẽ phải chịu toàn bộ hậu quả, định nói gì đó đột nhiên có bàn chân phía dưới đá mình một cái.
“ Đi thôi! “ Quản giáo đi vào, thấy Trịnh Thành Thắng ngồi im đó, đẩy một cái thúc giục:
Thời Kế Hồng cũng đứng dậy làm bộ thu dọn, tim Giản Phàm đã vọt lên tới tận cổ, đầu cúi xuống vờ sắp xếp giấy tờ ghi chép, mắt thì theo dỗi Trịnh Thành Thắng, hắn đã đi ra tới cửa, lòng trầm xuống.
Thế nhưng kỳ tích luôn xảy ra vào lúc người ta thất vọng nhất, Dương Hồng Hạnh đang định thu laptop lại thì Trịnh Thành Thắng đột nhiên quảy lại nói lớn:” Đồng chí cảnh sát, tôi muốn tố cáo, tôi muốn tố cáo, giờ tôi tố cáo có được không?”
Thắng lợi rồi, thành công rồi, như quả bóng thình lình được bơm căng bởi niềm vui, Giản Phàm quảy sang nhìn Dương Hồng Hạnh, đúng lúc cô cũng quảy sang nhìn mình, không hẹn mà gặp, một cách hết sức bản năng lúc thành công tới cả hai lại nghĩ tới người bên cạnh mình đầu tiên.
Vẫn là đồng chí Thời Kế Hồng lão luyện, căn bản chẳng ngẩng đầu lên, giọng đều đều:” Được, muốn đứng nói hay ngồi nói thì tùy anh, nói đi, chúng tôi không có thời gian dây dưa nữa đâu, chúng tôi mà đi, coi như anh không nói.”
“ Tôi nói, tôi nói ... Tôi thực sự không biết bốn món đồ cổ kia do ai trộm ... Nhưng, nhưng tôi nghe nói Hoa Đình, chính là Tiết Kiến Đình, trong tấy hắn có một khẩu súng.” Trương Thành Thắng thấy ba người như muốn đi thật rối rít nói:” Có một lần uống rượu, hắn khoe hắn có khẩu súng, lấy từ cục công an, hình như là ở cục Tấn Nguyên gì đó, tôi không biết có phải thật không?”
Tin tức này tích tắc khiến cả Giản Phàm, Thời Kế Hồng, Dương Hồng Hạnh choáng váng, động tác thu dọn vờ vịt khựng lại ngày tức thì, tấy Giản Phàm nhéo thịt ở bụng mình, đau, tim đập như muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Súng, bọn họ chưa từng mơ tưởng tới có cả chứng cứ ở mức độ này, tất cả bị bốn món đồ cổ và Tằng Quốc Vĩ thu hút hết rồi, mà khẩu súng chưa từng đem dùng ở bất kỳ vụ án nào, cho nên nó gần như bị lãng quên, giờ nó xuất hiện vào lúc không ai ngờ.
Thời khắc này Giản Phàm thông minh tới mấy cũng thành phế vật vô dụng rồi, chỉ còn trông cậy vào Thời Kế Hồng:” Phải nói cho rõ thời gian, địa điểm, còn ai nữa, nói thế nào, tôi tin anh, ngồi xuống nói ... Quản giáo, lại làm phiền anh thêm một chút.”
Trịnh Bản Thắng được quản giáo dẫn trở lại chỗ ngồi, lắp ba lắp bắp nói: “ Hắn nói, hắn đánh ngất một cảnh sát, còn lấy một khẩu súng, có điều không tới lúc cùng đường thì không thể tùy tiện dùng, dấu ở trong bếp ngôi nhà cũ. Đến khi tỉnh rượu, tôi hỏi hắn, hắn sống chết không nhận, tôi đoán tám thành là bốn món đồ cổ chúng tôi đánh mất đó được Tề Viên Dân lấy về rồi. Nếu không mất hơn 200 vạn, Tề giả bọn chúng sớm uống gió tây bắc lâu rồi, tôi không biết là ai làm, thật đấy, tôi luôn đi theo Tề Thụ Dân. Trừ bốn người chúng tôi bị bắt, người anh em chúng nuôi ở Vân Thành, Đại Nguyên còn rất nhiều, đa phần xuất thân đào trộm mộ và lừa gạt ...”
“ Nếu như anh không biết gì cả, vì sao anh em Tề giả vẫn đối xử với anh như thế, không ngừng tới thăm anh, hơn nữa còn là những người khác nhau, có nguyên nhân đặc thì gì sao?” Giản Phàm ngồi xuống, tấy đang run lên vì kích động thì có một tấy nhỏ nhắn ấm áp ở dưới bàn đưa ra nắm lấy, là của Dương Hồng Hạnh, nắm nhẹ một cái, như có điểm tựa, giọng vẫn run vẫn trong khả năng khống chế:
May lúc này Trịnh Thành Thắng cũng đâu chú ý được nữa, nuốt ngụm nước bọt, yết hầu gian nan cuộn lên:” Đó, đó là vì Lý tắm Trụ có vụ án mạng, tôi biết, khi làm ăn ở Vân Thành, hắn giết một ông chủ từ phương nam tới, khi tôi vào tù, chúng sợ tôi phản lại, nên chiếu cố!”