Chương 180: Phong hồi lộ chuyển. (1)
“ Làm càn, đúng là làm càn quá rồi.” Ngũ Thần Quảng vỗ bàn quát tháo, gân cổ gân trán chằng chịt:
Lúc này ông ta đang ở văn phòng đội trưởng đại đội một, trước mặt là mấy cảnh sát đứng cúi đầu, cao thấp nhấp nhô. Quách Nguyên, Tiêu Thành Cương, Vương Minh, Trương Kiệt, Cao Ái Quân, còn có cả Tần Cao Phong mặt đen xì đứng bên, cùng đối diện với cơn phẫn nộ của chi đội trưởng.
Kỳ thực Ngũ Thần Quảng biết tin Tề Viên Dân bị bắt cũng không phải là quá muộn, có điều theo lý mà suy, Tề Nguyệt Các thuộc địa phận của đại đội ba và đồn công an Nam Cung quản lý, Tiết Kiến Đình bị bắt ở dưới cầu đường sắt thị thuộc phân cục, vụ án này nhiều lắm tới tổng đội trị án thôi. Theo suy nghĩ đó tìm người, nhưng cả mấy nơi kia đều chẳng biết gì hết, hỏi khắp nơi mới tìm ra "nghi phạm", đó là đại đội một vốn chẳng có chút liên quản gì cả, thế là núi lửa phun trào. Không phải vì bị cục trưởng Lương và phó cục trưởng Tiêu truy hỏi, mà là vì vụ án lớn như thế, bắt nhân vật lớn như thế, mà đường đường chi đội trưởng không hay biết.
Hỏi ra mới rõ, không ngờ là thằng nhãi ranh Giản Phàm tổ chức hành động, sao không lên cơn cho được, coi thường tổ chức, coi thường lãnh đạo tới thế là cùng.
Trời lạnh buốt như thế mà Ngũ Thần Quảng vỗ bàn như không biết đau tấy là gì, mặt đỏ phừng phừng chỉ đám cảnh sát to gan lớn mật:” Do Giản Phàm tổ chức à? Hay, vậy cậu ta là đội trưởng hay chi đội trưởng? Cậu ta bảo các cậu cầm súng đi tạo phản thì các cậu cũng làm à? ... Tề Viên Dân mà các cậu cũng dám bắt, có biết kinh động lên tận tỉnh rồi không? Cậu ... Cậu, cả cậu nữa ... Nói xem, chuyện này xử lý thế nào đây?”
Cả đám cảnh sát nào dám ho he gì, chỉ biết cúi gằm mặt để khỏi phải nhìn khuôn mặt đáng sợ của chi đội trưởng.
Ngũ Thần Quảng chửi một mình cũng chán, quảy sang đối tượng mới:” Cậu, Tần Cao Phong, cậu làm đội trưởng kiểu gì vậy, cậu phải chịu trách nhiệm ... không có tổ chức, không có kỷ luật, không có cấp trên ... Chẳng những chấp pháp vượt địa bàn, lại còn vượt quyền, đặt bẫy nghi phạm, tưởng nghi phạm là kẻ ngốc chắc? Tôi không ở hiện trưởng còn biết các cậu giở trò. Đây là sự kiện vô cùng nghiêm trọng, nếu truyền ra ngoài, lột cảnh phục vẫn là nhẹ .”
Chửi mắng một phen, Ngũ Thần Quảng xem chừng chưa phát tiết hết, nhưng cổ họng khô rằng rồi, không thể không dừng lại uống vài ngụm nước chè. Cục trưởng Lương, phó cục trưởng Tiêu đang đợi kết quả xử lý, có chứng cứ đã đành, đây lại là giữa ban ngày ban mặt gài bẫy người tắ, đám cảnh sát trẻ này to gan chỉ thích bắt người mà không cần biết tới hậu quả. Tạm thời có cớ giam Tiết Kiến Đình đi, nhưng cả lái xe, vệ sĩ của Tề Viên Dân không liên quản gì mà cũng bắt sạch sẽ, nhân viên Tề Nguyệt Các cũng lôi cả về, cứ như sợ người ta không biết vậy, chưa kể Tề Viên Dân nữa chứ, không chỉ đau dạ dày mà đau đầu.
Uống cốc trà, bình tĩnh lại đôi chút, Ngũ Thần Quảng chợt nhớ ra vấn đề trọng đại, đó là chủ mưu, quảy ngoắt lại rống lên:” À, đâu rồi, tên cầm đầu của các cậu đâu? Trương Kiệt, tổ trưởng của cậu đâu?”
Điên đồi, chi đội trưởng điên rồi, Trương Kiệt rùng mình cổ hơi rụt lại:” Không, không biết ạ.”
“ Không biết? Không biết thật hay không biết giả?” Ngũ Thần Quảng cũng là hình cảnh lâu năm, nhìn ánh mắt trốn tránh của Trương Kiệt, làm sao mà không hiểu, nhưng đó là tên mồm rất nát, loại vịt chết còn cứng mỏ, nên chuyển mục tiêu:” Quách Nguyên, Giản Phàm đâu rồi?”
“ Tôi, tôi cũng không biết.” Quách Nguyên nói dối, trường hợp này mà bán đứng đồng đội thì không còn mặt mũi nào nhìn anh em nữa, nếu không có kết quả gì thì tốt nhất là không nói gì hết, coi như Giản Phàm chưa tới Phần Dương:
Vương Minh và Cao Ái Quân thì không biết kế hoạch chi tiết nên tất nhiên là lắc đầu.
Ngũ Thần Quảng càng giận không chỗ phát tiết: “ Giỏi, giỏi quá, thì ra là cậu ta có tài ngồi trong màn trướng quyết thắng ngoài ngàn dặm, xem ra cái biệt danh Tiểu giả Cát của cậu ta cũng không phải nói xuông hả? Chỉ huy các cậu từ xâ cơ đấy ... Tiêu Thành Cương, đồng hương của cậu đâu?”
Tiêu Thành Cương đầu óc đơn giản vì thế ý chí kiên định: “ Báo cáo chi đội trưởng, chắc là về Ô Long rồi ạ.”
“ Đều không biết chứ gì?” Ngũ Thần Quảng thấy đám này tỏ thái độ cùng tiến cùng lui, phát tấy quát:” Còn không mau đi tìm, tôi cho các cậu một tiếng, không, nửa tiếng phải tìm người về cho tôi, tìm không được thì đình chỉ công tác, viết kiểm điểm ... Tìm về cùng viết kiểm điểm, vô tổ chức, vô kỷ luật, xem xem các cậu thành cái gì rồi? Có giống cảnh sát không?”
Cửa "rầm" một tiếng mở rằ, có người xông vào, mọi người quảy đầu đồng loạt nhìn Lương Vũ Vân mặc quần jean áo len trắng, thân hình uốn lượn, mặt đổ hồng hào vô cùng xinh đẹp hấp dẫn, chỉ là không đúng lúc tí nào, cả đám huynh đệ ở sau làm đủ mọi động tác khóa miệng, chặt đầu, sợ cô tiết lộ tung tích Giản Phàm.
Lương Vũ Vân lè lưỡi làm mặt quỷ đáp lại, ỷ có chú mình là cục trưởng Lương, cô nàng này không quá mức sợ hai vị lãnh đạo trước mắt như đám kia, mặt bừng bừng phấn khích, đứng nghiêm kính lễ hô:” Báo cáo chi đội trưởng, đội trưởng, có tình hình trọng đại, manh mối vụ trộm phân cục Tấn Nguyên đã lộ diện.”
“ Cái gì?” Một câu nói khiến toàn bộ người trong phòng gần như đồng thanh kêu lên:
“ Vừa mới nhận được video, Giản Phàm và thẩm vấn viên Thời Kế Hồng tới trại giam Phần Dương thẩm vấn phạm nhân Trịnh Thành Thắng, theo lời khai phạm nhân, Tiết Kiến Đình có khả năng giữ khẩu súng trộm được ở Phân cục Tấn Dương ... Hơn nữa còn liên quản tới một vụ án mạng, mọi người xem.” Lương Vũ Vân nói rồi mở laptop cỡ nhỏ màu hồng trang trí nhiều hình dán đáng yêu, đưa tới trước mặt Ngũ Thần Quảng đã chấn động không nói lên lời.
Video bị nén nên hình ảnh hơi lờ mờ, nhưng âm thanh rất rõ ràng, Tiết Kiến Đình giấu súng chỉ là một lời khai nghe lại trong lúc say, có điều với tư duy hình sự, càng là lời khai trong nội bộ, càng là nghe nói thì càng có giá trị. Tiếp theo đó là vụ án mạng do Lý tắm Trụ gây rằ, đó là chuyện năm năm trước khi Trịnh Thành Thắng mới ra tù. Lại còn mấy vụ án buôn lậu của Tề Thụ Dân, càng nghe càng khiếp hãi, té ra tên đó sau khi ra tù vẫn ngựa quen đường cũ, không thay đổi gì .
Nghe hết rồi mà hồn vía Ngũ Thần Quảng vẫn chưa về thân xác, chợt bắt gặp gương mặt rạng ngời như tỏa nắng xuân của Lương Vũ Vân và năm tên vừa bị mình mắng hi ha hí hửng, lập tức sầm mặt quát:” Đắc ý cái gì, đừng tưởng tra ra manh mối là xong, vi phạm kỷ luật vẫn bị phạt ... Lùi ra viết kiểm điểm cho tôi, mai nộp lên chi đội, ai kiểm điểm không đủ sâu sắc là tôi phạt người đó.”
Kiểm điểm không đủ sâu sắc mới bị phạt, tức là ngoài kiểm điểm không có xử phạt khác rồi, kết quả nhẹ hơn dự tính nhiều, viết nhăng cuội là xong, mẫu có sẵn của các tiền bối còn ít à?
Ngũ Thần Quảng kích động quá nỗi, vụ án bế tắc 14 năm lại tìm ra manh mối lớn như thế, đi quả đi lại mấy vòng rõ ràng quên vừa rồi mình nói gì rồi, quát:” Đứng ì ra đó làm gì, Trương Kiệt, mau liên hệ đội trưởng Lục, tổ chức thành viên đội trọng án tới Phần Dương giúp Giản Phàm ... Mấy cậu, lập tức thẩm vấn Tiết Kiến Đình, thẩm vấn không ra kết quả thì xuống đồn làm hộ tịch, đi mau lên ... Cao Phong cậu theo tôi.”
Nói xong đuổi đám cảnh sát kia đi như vịt, sau đó kéo Tần Cao Phong ra ngoài, chắc là đi báo cáo với lãnh đạo rồi. Hai người đó vừa đi, số còn lại kìm nén nãy giờ la hét ầm ĩ, vỗ tấy với nhau, cười toét miệng, không cần biết lãnh đạo hung dữ cỡ nào, chỉ cần phá được án, có muốn dữ cũng không dữ nổi.