Chương 189: Phong lộ chuyển. (10)
“ Đồng chí hãy giữ thái độ đường hoàng. “ Đốc sát Lý nghe trong lời Giản Phàm đầy gai góc, nhắc nhở một câu: “ Đương nhiên trách nhiệm chủ yếu là ở tổ chuyên án, vừa rồi đã nói, chúng tôi điều tra từ đầu, tất cả người tham dự vào thẩm vấn đều bị điều tra, bao gồm đồng chí và đồng chí Thời Kế Hồng. Toàn bộ quá trình phải nói rõ với tổ chức, trong quá trình thẩm vấn liệu có chuyện dùng hình bức cung hay có hành vi gây áp lực tinh thần với nghi phạm hay không, chúng tôi phải tra tới cùng.”
“ Ha ha ha. “ Giản Phàm bất chấp sắc mặt không vui của hai người kia, ngửa cổ cười một tràng dài: “ Hai vị chỉ tiếp xúc với cảnh sát, chưa bao giờ tiếp xúc với tội phạm phải không? Nói thế này nhé, sức chịu đựng tinh thần của 10 cảnh sát không bằng 1 tên tội phạm đâu. Trịnh Thành Thắng lúc bị phán tử hình còn không tự hủy hoại bản thân, lần này lại lập công chuộc tội, cơ hội được giảm nhẹ hình phạt ở trước mắt, tại sao hắn lại hủy hoại bản thân? Còn Tiết Kiến Đình, đó là loại quen ăn cơm tù, toàn bộ cảnh sát Đại Nguyên có nghĩ quẩn tự sát thì hắn cũng không tự sát đâu, đó là tên vô lại cứng đầu cứng cổ. Đây rõ ràng là chuyện tiết lộ bí mật rồi, có người nói với Trịnh Khuê Thắng là anh em họ Tề bình an vô sự, xúi hắn phản cung. Nói không chừng còn có người nói với Tiết Kiến Đình, tự sát đi, già trẻ trong nhà có người lo ... Đó là bị ép tự sát, chứ không phải tự sát. Cho dù thế nào, tôi cũng lui khỏi vụ án này một tuần, không tới mức gọi tôi tới đây chứ, tôi có năng lực khống chế họ tự sát tự tàn à?”
Người bị thẩm vấn lại biến thành người thẩm vấn rồi, hai vị đốc sát á khẩu, hơn nữa người ta nói có lý, thần thái đường hoàng, đốc sát Trương nhiều tuổi hơn, đáp lại: “ Hôm nay chúng tôi tới đây là để hỏi chuyện đồng chí, còn những việc khác đã có cục an bài.”
“ À, tôi hiểu rồi. “ Giản Phàm cười khinh miệt: “ Vị nào đó ở tổ chuyên án đều có lai lịch lớn quá không đụng vào nổi đúng không? Nếu ai đó phải chịu trách nhiệm thì tiền đồ hỏng hết rồi, cho nên suy đi nghĩ lại, bọn họ thấy rằng còn có một tổ điều tra trước, có một vị tổ trưởng lâm thời không quyền không thế, lôi ra gánh tội là tốt nhất ... Còn nói là người mình, người mình chơi người mình thế đấy à?”
Đốc sát Lý bị thái độ của Giản Phàm là nổi giận, cầm bút ghi chép gõ mặt bàn: “ Đồng chí Giản Phàm, tôi nhắc lại lần nữa, thái độ đàng hoàng, chúng tôi tới đây để hỏi đồng chí, không phải để đồng chí chất vấn.”
“ Được, hỏi đi. “ Giản Phàm ngả lưng ra sau, giang tấy rằ: “ Giờ tôi vô cùng cám ơn vì được đình chỉ điều tra, nếu không thì xảy ra chuyện này khỏi chạy, sẽ bị chụp thẳng cái tội bức tử nghi phạm rồi. Có điều tôi lấy làm lạ, tôi không có mặt, muốn đổ tội lên đầu tôi không dễ, các vị định dùng thủ đoạn gì đối phó với người mình thế?”
“ Nói nhiều thế làm gì? “ Đốc sát Trương bị Giản Phàm làm lửa giận bốc lên, bật ghi âm: “ Bắt đầu đem toàn bộ tình hình thẩm vấn Trịnh Thành Thắng kể lại cho tôi, kể lại chi tiết.”
“ Không thành vấn đề, không những tôi có thể thuật lại cực kỳ chi tiết, tổ chuyên án cũng có thể cung cấp toàn bộ quá trình được ghi hình lại, à tất nhiên trong trường hợp họ chưa xóa đi để đổ tội cho tôi .. “ Giản Phàm cứ nói một câu là châm thêm một câu, lần này ý thực sự không làm gì thẹn với lòng, nếu có là cái tổ chức này có lỗi với y:
Khi Giản Phàm bị đưa vào nhà chiêu đãi công an, Trương Kiệt bị bỏ lại dưới lầu không ai thèm để ý, nhìn Giản Phàm đi theo đốc sát vào nhà không nhìn mình lấy một cái, lòng khó chịu như thành kẻ phản bội. Tính lại thì ngày tháng làm việc với Giản Phàm là thoải mái nhất, khổ sở, lắc đầu thở dài một mình về chi đội.
Chi đội bây giờ không còn là chỗ yên ổn nữa rồi, cách đó trăm mét nhìn thấy cổng chi đội điều tra hình sự ngày xưa uy phong trang nghiêm, giờ bị đám đông chen lấn gây ách tắc giao thông, sáng sớm nay tin tức truyền ra làm nơi này nổ tung. Mấy trăm quần chúng vây kín mít chi trỏ chửi bới cảnh sát, còn ngày cổng lớn là một hàng già trẻ mặc áo tắng trắng, cờ trắng, khóc lóc vàng trời, cảnh sát giao thông ra sức chỉ huy sơ tán đám đông, điều tiết giao thông.
Ai có thể ngờ một tên lưu manh đầu đường xó chợ lại có sức ảnh hưởng như thế, tin tức nghi phạm tự sát vừa truyền tới nhà liền gây ra hồi phong ba kinh người.
Trương Kiệt đi tới gần thầm thấy may mắn vì mình không mặc cảnh phục, quần chúng xung quảnh không ít người rủa xả cảnh sát, nhìn cảnh sát như nhìn kẻ thù giai cấp. Chen quả đám đông đi vào đội, giữa chừng nhìn thấy tấm phiến trắng viết " trừng phạt hung thủ, trả lại người thân", dưới tấm phướn là nữ nhân xinh đẹp mặc áo tắng trắng bế đứa bé tầm một tuổi, khóc khản giọng, đó là vợ con Tiết Kiến Đình, cảnh tượng làm ai cũng xót xâ.
Vô số máy ảnh, máy quảy phim chĩa thẳng về phía cổng, không bao lâu nữa, tin tức này sẽ bay rợp trời.
Mười mấy cảnh sát được huy động đứng canh cổng, Trương Kiệt lấy phù hiệu ra rồi đi thật nhanh vào trong, như sợ người ta nhìn thấy vậy. Xảy ra chuyện này đừng nói Giản Phàm bị oan, tổ chuyên án có ai là không oan, tất cả đều bị cấm túc rồi, nếu không phải được phái đi tìm Giản Phàm, mình chẳng có cơ hội bước quả cánh cổng này. Giờ toàn bộ chi đội biến thành nhà giam lỏng, xe của đốc sát, xe của viện kiểm sát, ra vào nhiều nhất là đốc sát mũ trắng và cảnh sát tòa, sau tòa nhà chính là nơi giam giữ tạm thời, thấp thoáng một đám pháp y đồ trắng, kiểm tra thi thể đã kết thúc, có điều e người thân nghi phạm không chấp nhận. Mặc dù cách mấy chục mét, nhưng tới giờ cả Trương Kiệt cũng không biết nguyên nhân cụ thể cái chết là gì.
Về đội trọng án, trên tầng ba, một mặt phía đông bốn phòng làm việc là nơi làm việc của tổ chuyên án, hành lang có đốc sát đứng gác, người ra vào đều phải đứng lại tiếp nhận tra hỏi, đám cảnh sát trẻ từ trên cục xuống thường ngày thái độ tự tin tới kiêu ngạo xem thường người cơ sở, giờ cúi đầu gục mặt như chó rớt nước, tám phần là chưa bao giờ trải quả chuyện này, một đám ngồi trong phòng thì nhà có tắng, không ai nói một lời.
Kỳ thực lần này đốc sát chủ yếu tra người tham dự thẩm vấn, còn nhân viên phá án ngoại vi chỉ hỏi han bình thường, vậy mà làm cái đám tự xưng tinh anh của cục trở thành thế này, làm Trương Kiệt ít nhiều có chút khoái cảm.
Tổ chuyên án vô hình trung bị chia làm hai đoàn thể, một là đám tinh anh biết nói tiếng nước ngoài, biết viện dẫn vụ án nước ngoài, biết dùng vi tính thành thạo. Nhóm còn lại là nhân viên thực địa rút từ tổ trọng án, những cảnh sát dầm mưa dãi nắng, lặn lội sớm khuya này căn bản không lọt vào mắt đám tinh anh. Giờ xảy ra chuyện liền thấy tố chất tâm lý chênh lệch thế nào, chạy thực địa thì ai chẳng từng vướng rắc rối, gặp đốc sát cũng nhiều căn bản chẳng coi ra gì. Còn đám tinh anh thì bị đốc sát họa một câu đã run, dọa cậu nữa là xếp hàng vào nhà vệ sinh.
Đi vào phòng thứ hai, bên trong có Nghiêm Thế Kiệt, Hồ Lệ Quân, hai người đều biết mục đích chuyến đi này của Trương Kiệt, Hồ Lệ Quân quản tâm hỏi:” Tìm được người rồi chứ?”