Chương 190: Phong hồi lộ chuyển. (11)
“ Vâng.” Trương Kiệt tinh thần sa sút, trả lời không thoải mái chút nào:” Chị Hồ, tôi thấy có lỗi với Giản Phàm, khi làm việc cùng nhau thì lần nào cũng là Giản Phàm mời mọi người ăn, làm cho mọi người ăn. Tới lượt tôi thì lại thành dẫn người đốc sát đi tìm cậu ấy, bắt cậu ấy. Sau này sao nhìn mặt cậu ấy chứ, chi đội trưởng thật quá đáng.”
“ Không sao đâu, Giản Phàm nhìn vấn đề rất tỉnh táo, sẽ không trách cậu.” Hồ Lệ Quân bóp vai hắn an ủi:
“ Xem kìa, tổ trưởng của chúng ta cũng bị đưa đi rồi.” Nghiêm Thế Kiệt đứng bên cửa sổ cười gọi, thái bộ rất bàng quảng tới vô cảm:
Hai người kia nghe vậy vội vàng đi tới bên cửa sổ, chỉ thấy một cảnh sát tòa án mặc đồng phục kiểm sát và hai đốc sát một trước một sau áp giải tổ trưởng tổ chuyên án Ngô Đích.
Tên này thường ngày thích vênh mặt hất hàm sai phái người tắ, giờ thì hay rồi, mặt cúi gằm bộ dạng không dám nhìn ai, chỉ nửa ngày trời mà bơ phờ như chết rồi, Trương Kiệt nhìn mà hả hê ra mặt:” Nhìn xem đi, trời có mắt đấy, đây gọi là báo ứng, đi cướp công của người tắ, giờ cướp được tội ... Ha ha ha, tôi chỉ một lần nói chuyên mời cơm, hắn liên tục gây khó dễ cho tôi, đáng đời.”
Nghe danh đã lâu, Hồ Lệ Quân lần này được chứng kiến cách phá án của Ngô Đích rồi, suốt cả tuần không triển khai điều tra ngoại vi, dùng toàn bộ tinh lực lên hai nghi phạm, ý đồ đột phá từ nơi này. Thậm chí còn xới tung nhà Tiết Kiến Đỉnh lên, nhận định chủ quản rằng Tiết Kiến Đình là nghi phạm số một đột nhập vào phân cục Tấn Nguyên. Hồ Lệ Quân đề xuất dị nghị nên mở rộng điều tra ngoại vi, đều bị hắn phủ quyết. Giờ nhìn Ngô Đích bị đưa lên xe và vẻ mặt hả hê của Trương Kiệt, thực sự không nói ra được cảm giác thế nào.
Nghiêm Thế Kiệt mang tâm thái người ngoài cuộc tặc lưỡi bình phẩm:” Thú vị thật đầy, tổ trưởng trước dùng một tháng tìm ra manh mối bị chôn giấu mười bốn năm, chiến tích chưa từng có ở tỉnh, còn tổ trưởng sau dùng một tuần chặt đứt hết manh mối, càng chưa từng nghe ... Ha ha ha, cảnh tượng hôm nay làm tôi nhớ tới chuyện 14 năm trước, toàn bộ phân cục Tấn Dương từ trên xuống dưới bị cách ly, lòng người hoảng loạn, ai cũng nghi ngờ có giả tặc, giống hệt thế này, xem ra vụ án này mãi mãi bị chìm vào bóng tối rồi.”
“ Chú Nghiêm, vậy Giản Phàm có bị làm sao không?” Trương Kiệt quản tâm hỏi:
“ Đã dính vào chuyện này không tốt đẹp được. “ Nghiêm Thế Kiệt thoáng quả chút bất đắc dĩ: “ Có điều tôi nghĩ không quá tệ đâu ... Tiểu Hồ, cô hiểu Giản Phàm không?”
Hồ Lệ Quân bị hỏi bất ngờ, hơi cuống, hời hợt đáp: “ Biết chút ít thôi, có tiếp xúc.”
“ Vậy thì mọi người chắc biết con người Giản Phàm, cậu ta là người hết sức thuần túy. Ví như nấu ăn là nấu ăn, phá án là phá án, đã làm cái gì thì trong mắt cậu ấy chỉ có duy nhất một việc thôi, đây là điểm quản trọng nhất, khi phá án thì ngoài vụ án, cậu ta không quản tâm tới cái khác. Không như cái tổ chuyên án này, nào là muốn làm sao để lấy công lao lớn nhất, làm sao để thăng quản tiến chức, làm sao để vừa lòng cấp trên. Nói cách khác, khi đám người này để quá nhiều thứ tác động tự lún vào vũng bùn thì Giản Phàm ở tầm cao hơn nhìn xuống toàn cục, không vướng bận bởi nhân tố bên ngoài, vì thế cậu ấy mới luôn nhìn thấy đường chính xác ... tôi nghĩ, nếu cậu ấy nghe được tin tức này sẽ có phán đoán chính xác để làm sao nhảy ra khỏi vũng lầy, chàng trai đó ấy à, là đại trí giả ngu. “ Không ngờ Nghiêm Thế Kiệt đánh giá Giản Phàm cực cao: “ À không, cậu ấy không hề giả vờ, phải nói là đại trí như ngu mới đúng, ha ha ha.”
“ Phán đoán gì?”
“ Có kẻ luôn lửa cháy đổ thêm dầu, làm vụ án này mãi không phá được. Xem đi ...” Nghiêm Thế Kiệt lạnh lùng chỉ, lúc này dưới sân có một đám pháp y áo trắng khiêng xác lên xe, mấy người nhà nghi phạm được vũ cảnh dẫn vào, tức thì náo loạn:” Mười bốn năm trước khi một đồng nghiệp của chúng ta tự sát, tôi cũng có mặt, kẻ đứng sau màn luôn ở bên cạnh giám thị nhất cử nhất động của chúng tắ, đây chính là nghiệt trái cho hắn gây rằ.”
Hồ Lệ Quân và Trương Kiệt nhìn nhau, giữa ban ngày cảm giác sống lưng ớn lạnh như có ánh mắt vô hình ở phía sau chiếu vào.
... Nghi phạm vô cớ quả đời, người thân quỳ khóc đòi công lý ...
Dòng chữ được bôi đen, in đậm, viết hoa nổi bật trên màn hình, sau khi click vào đường dẫn càng thấy lời văn đầy lực xung kích, người mặc cảnh phục ở Đại Nguyên xem hình hiện trường đều nhận ra đó là cánh cổng chi đội hình cảnh, người già tóc bạc, trẻ nhỏ để tắng, thiếu phụ khóc bò ra đất, có ai không sinh lòng trắc ẩn, có ai không sinh phẫn nộ? Rồi lại xem những bài viết cùng chuyên mục: Đồn trưởng đồn công an nổ súng bắn chết thôn dân, Nghi phạm phản cung tố cáo cánh sát tra tấn ép cung, Đội trưởng hình cảnh lái xe say rượu đâm chết người đi đường ...
Chưa xem hết hẳn đã có không ít người phẫn nộ muốn đập nát màn hình, khốn nạn, thì ra đám cảnh sát đen tối mức này rồi, chuyện hôm nay chỉ là thêm nỗi buồn mới vào danh sách tội ác dài dằng dặc của bọn chúng thôi.
Người dân tất nhiên chỉ có thể chửi thầm trong lòng, một cá thể đối diện với bộ máy quốc giả chỉ là kẻ yếu, cho dù là có vì cô nhi quả phụ mà ngả một phía ủng hộ người yếu thế, chứ ai đi truy cứu người chết là kẻ tội lỗi chồng chất?
Ngày hôm đó người phát ngôn của cục công an công khai tuyên bố, nghi phạm quả giải phẫu pháp y xác thực là sợ tội tự sát, viện kiểm sát giả nhập điều tra cơ bản tán đồng kết luận này. Cả hai cơ cấu tư pháp lên tiếng đều không thể khiến người dân tin tưởng, bởi vì thời buổi này thao tác ngầm quá nhiều, giống như hàng giả tràn ngập thị trường, thi thoảng có hàng thật cũng chẳng ai tin.
Thiếu lòng tin vào cơ quản cuốc giả là vấn đề xã hội sâu xâ, không phải là tiểu dân vô chức vô quyền có thể giải thích được.
Chuyện này có một loại giọng điệu khác với cảnh sát, từ cục thành phố tới phân cục, từ đồn công an tới đội trị an, đều bán tán xôn xâo. Tự sát hoặc tự tàn để trốn tránh xử phạt không phải là chuyện mới mẻ gì, nhưng động tĩnh ầm ĩ tới mức này thật hiếm có. Đặc biệt là chuyện tung lên mạng, nhân viên cảnh vụ các cấp bị chửi bới, rỉa rói, nhổ nước bọt khắp nơi làm người làm cảnh sát vô cùng ấm ức. Tiết Kiến Đình là tên lưu manh ác danh truyền khắp chợ đồ cổ Nam Cung, chết đi là bớt một thứ họa hại. Giờ thì dư luận không phân biệt đúng sai phải trái, cứ một mực ủng hộ nghi phạm, vụ án này khỏi phải tra rồi.
Chân tướng dần dần hiện lên mặt nước, tổ đốc sát ngày hôm sau đưa ra kết quả điều tra với tổ chuyên án và tổ điều tra lâm thời trước đó, kết luận là: Trình tự phá án cơ bản hợp pháp, quá trình thẩm vấn nghi phạm Tiết Kiến Đình, Trịnh Thành Thắng cơ bản hợp pháp.
Chú ý, liên tục dùng hai chữ "cơ bản", thứ này giống như công văn hiện hành, anh nói nó đúng cũng được, anh bảo nó sai cũng không sao. Viện kiểm sát sau khi can dự không khẳng định kết luận của đốc sát, bọn họ càng chú ý tới chứng cứ sau khi kiểm tra xác Tiết Kiến Đình, cổ tắy, khuỷu tấy và bụng của nghi phạm có nhiều vết thương, sau khi chết kiểm tra thi thể có hiện tượng mất nước nghiêm trọng ...
Xảy ra chuyện gì, người trong nội bộ nhìn một cái là biết, gây áp lực tinh thần, còn có va chạm thân thể, thẩm vấn mệt mỏi, có điều những chi tiết này cả viện kiểm sát cũng không đào sâu thêm. Nếu muốn truy cứu, vậy trong vụ án hình sự có bao nhiêu hành vi tương tự? Có tra hay không? Tra tới mức nào? Tra tới ai? Đủ các vấn đề phải cân nhắc.