Chương 191: Đêm trăng phá tập. (3)
“Giản Phàm, Giản Phàm! Cứu tôi với, cứu tôi với!”
Sở Tú Nữ bị hai nam nhân bắt đi, quần áo bị xé toạc thành từng mảnh, thân thể ngọc ngà lộ dần cùng với tiếng gào thét thảm thiết truyền rằ. Giản Phàm vươn tấy rằ, chạy thục mạng, gọi to, nhưng làm thế' nào cũng không rút ngắn được khoảng cách, chỉ biết trơ mắt nhìn cô bị đè ra đất, bị hai tên súc sinh cưỡi lên người giày vò trong máu và nước mắt. Giản Phàm trơ mắt nhìn mà không biết làm cách nào, đến khi nhìn rõ hai người kia là Lý Uy và Đường Đại Đầu, ác quỷ trong lòng bừng tỉnh gầm lên dữ dội.
A aaa ... Á ....
Uỵch một cái ngã lăn khỏi ghế sô pha, tiếp đó là tràng cười thô bỉ, Giản Phàm ngơ ngơ ngác ngác nhìn quảnh, gian phòng tù mù, có bốn bộ mặt xấu xí đang nhìn mình cười chế nhạo.
Ác mộng! ... thì ra là ác mộng! Toàn thân Giàn Phàm đầm đìa mồ hôi lạnh, thì ra là ác mộng, may chỉ là ác mộng thôi. Giản Phàm thở phào nhẹ nhõm, chỉ là mơ mà thôi, người như thoát lực dựa vào ghế sô pha, cầm chai nước khoáng lên tu ừng ực cạn sạch. Lo lắng ban ngày cố gắng áp xuống, tới đêm biến thành mộng hành hạ, lảo đảo vào phòng vệ sinh bật nước rào rào, cho cả đầu xuống dưới vòi nước, rùng mình một cái tỉnh táo hơn không ít, đi ra hỏi:” Mấy giờ rồi?”
“ 0 giờ 40, Oa ca, anh giỏi thật, bọn em gọi mười phút, không phải em nhanh trí đá anh một cái thì anh chưa tỉnh. Mẹ nó, lợn cũng không ngủ giỏi bằng anh.” Tiêu Thành Cương trêu:
-“A, anh còn tưởng nằm mơ nên ngã, thì ra thằng chó mày đá à? “ Giản Phàm co chân đá lại:
“ Đừng đùa nữa, có người tới. “ Quách Nguyên vẫy tấy gọi khẽ:
Giản Phàm nghe vậy lập tức chú tâm hơn, đi nhanh tới bên thiết bị giám sát, tầng bốn đối diện là nhà Trương Vân vẫn sáng đèn: “ Chuyện gì thế?”
“ Mười phút trước có chiếc xe đỗ dưới lầu, người giám thị ở dưới nói là quản lý khu, mấy người đi lên, bọn tôi không để ý, khi có người gõ cửa phòng Trương Vân mới bảo Thành Cương đá tỉnh cậu.” Quách Nguyên giải thích ngắn gọn:
Giản Phàm nhìn đối diện rèm cửa che một nửa, chắc là mặc quần áo ra mở cửa, Giản Phàm cầm bộ đàm gọi: “ Vương Kiên, Vương Kiên, ai tới thế?”
“ Không biết. “ Bộ đàm trả lời:
Trong thiết bị giám thị, Vương Kiên và Trương Vân đứng cùng nhau, Giản Phàm chỉ huy: “ Cẩn thận ứng phó, chưa có được thứ chúng muốn, chúng không dám làm gì đâu.”
“ Đã biết! Em ngừng liên lạc. “ Vương Kiên tắt bộ đàm, ra hiệu Trương Vân mở cửa:
Trương Vân mở lỗ mắt mèo ra nhìn một cái, ngẩn người nói nhỏ: “ Là cảnh sát.”
“ Hả? Đùa cái gì thế? Hôm nay mọi người đều mặc thường phục mà.” Vương Kiên không tin, ghé mắt nhìn, còn không à, ngoài có 5 người, 2 bảo an , 3 nam tử mặc cảnh phục khôi ngô, suy nghĩ một lúc nói:” Mở cửa, anh Giản Phàm nói, chúng nhắm vào đồ, không phải người.”
Chuông cửa lần nữa lại kêu, Trương Vân mở cửa trong, cách chân song hỏi: “ Ai đấy, có chuyện gì?”
“ Cô là Trương Vân phải không? Cảnh sát đây, muốn gặp cô tìm hiểu vụ án, mời mở cửa. “ Một cảnh sát giơ phù hiệu rằ:
Trương Vân nhìn không giống giả, quảy đầu nhìn Vương Kiên, Vương Kiên vờ vịt dụi mắt bực mình mắng: “ Án gì, mai nói không được à, nửa đêm canh ba người ta đang ngủ, phiền.”
“ Đồng chí, xin mời phối hợp, có liên quản vụ án cô Sở Tú Nữ tổng giám đốc Tân Thế Giới bị bắt cóc, chúng tôi tìm hiểu tình hình.” Cảnh sát khác nghiêm giọng nói:
“ Nói rồi, không thể tới vào buổi sáng à?” Vương Kiên trước mặt Trương Vân, tỏ ra rất oai phong:
“ Từ chối phối hợp cảnh sát phá án, chúng tôi có quyền triệu tập, anh là ai?” Vị cảnh sát thứ ba quát tháo, đó là cái thói ngông nghênh của đại đa số người mặc cảnh phục:
“ Đừng đừng, đó là bạn trai tôi.” Trương Vân còn chưa hiểu chuyện gì, sợ làm kinh động hàng xóm, vội mở cửa rằ:
Xem ra hai bảo an chỉ giúp mở cửa tầng lầu, đã xong phận sự liền bắt tấy cảnh sát cáo từ, ba cảnh sát đi vào nhà ngồi đàng hoàng xuống ghế sô pha, đợi Trương Vân mang ra ba chai nước ngọt, vị cầm đầu nghiêm nghị nói: “ Cô Trương, cô phải theo chúng tôi tới cục để tìm hiểu tình hình.”
Trương Vân ngẩn rằ, Vương Kiên lập tức kéo cô ra sau lưng, nhìn ba cảnh sát kia, tuyệt đối không phải giả, nhưng cách phá án thì không phải thật: “ Này các anh rốt cuộc là cảnh sát ở đâu, vừa rồi còn nói tới hỏi chuyện, giờ lại muốn đem người đi, tôi muốn xem giấy tờ của các anh.”
“ Được, xem thoải mái, có điều xem xong phải theo chúng tôi về cục.” Một cảnh sát ném giấy tờ lên bàn trà:
Vương Kiên vốn có vài phần không tin, xem giấy tờ, đối chiếu với người, là hàng thật. hắn gãi đầu hoang mang, hắn chỉ chấp hành nhiệm vụ, nên không hiểu bộ vụ án, không hiểu có phải có đơn vị khác cũng đang điều tra vụ án này không.
Trương Vân càng không rõ tình hình, muốn rút di động muốn gọi cho Giản Phàm hỏi ý, viên cảnh sát gần nhất ngăn cản: “ Xin lỗi, vì bảo mật, cô không được liên hệ với bên ngoài.”
“ Này, này, gọi điện thì ảnh hưởng gì tới anh?
Vương Kiên đẩy cảnh sát kia một cái, không ngờ tên kia lảo đảo, trừng mắt sắn tấy áo lên định ra tắy, người càm đầu cản lại, quảy sang quát: “ Chúng tôi nói lời khách khí rồi, nếu anh dám cản trở thi hành công vụ, chúng tôi có quyền đưa anh đi.”
“ Ha ha ha. “ Vương Kiên đột nhiên cười dài: “ Bên ngoài cũng có rất nhiều cảnh sát lắm, họ đi cùng các anh à?”
Ba người trong phòng sững sờ, tiếp đó rầm một cái, mười mấy người bịt mặt xông vào, ba cảnh sát còn chưa kịp phản ứng thì mắt mở to như mắt trâu, vì những người xông vào kia đều dùng tiểu liên, ép cả ba vào góc tường, ngoan ngoãn giơ tấy lên cao.
“ Soát!”
Có người quát một tiếng, lập tức có cảnh sát hạ súng xuống, đi tới soát từ trên xuống dưới một lượt, găng tắy, ví tiền, chìa khóa, phù hiệu bị lột sạch, ánh mắt hết sức bất thiện.
Tên cầm đầu ba cảnh sát bắt chuyện: “ Này người anh em ở cục nào, chúng tôi ở phân cục ba, tên tôi là Vi Hải Xuân, hai đồng chí này là Hậu Ủng Quân và Hoàng Văn Lương.”
Giản Phàm nhìn ba tên cảnh sát một lượt, tên ở giữa cầm đầu cao lớn, bên trái gày gò mặt nhọn, bên phải hơi béo trán lồi rằ, âm trầm nói: “ Đây không phải địa phận của phân cục ba, các anh chấp hành nhiệm vụ gì, ai ra lệnh?”
“ Chuyện này ...” Cảnh sát cao lớn ấp úng:
“ Không có giấy triệu tập, nửa đêm muốn đưa nữ nhân đi, các anh là cảnh sát hay bắt cóc? Các người mặc cảnh phục, nhưng có chỗ nào giống cảnh sát không?” Giản Phàm chỉ mặt mắng:
“ Các người là ai? “ Tên gày còn không phục, quát trả:
“ A, chột dạ à? Còng lại!”
Mấy đặc cảnh như lang như hổ xông tới, tên cầm đầu kia la hét loạn xạ nhưng ích gì, không những tấy bị còng mà đầu còn bị chụp mũ đen, tên cầm đầu hoảng rồi, bao nhiêu súng như vậy chắc chắn không phải thổ phỉ, mà là người mình, nhưng sợ người mình còn đáng sợ hơn thổ phỉ.
Vương Kiên lúc này hung rồi, đi tới kéo mũ đen xuống, kéo ra sau ghế sô pha, đá vài phát trút giận cho Trương Vân.
Chỉ còn tên cuối cùng, tên này giơ tấy đã lâu cơ hơi mỏi, nhìn cái mặt xẹo của Giản Phàm mà run, Giản Phàm càng tới gần, mí mắt hắn càng nháy tợn. Giản Phàm sớm nhìn ra tên này có vấn đề: “ Người anh em, thanh danh cảnh sát không tốt mà anh lại còn đóng giả cảnh sát, đóng giả cũng phải giống một chút, kiếm bộ vừa người mà mặc ... Nhìn là biết hàng giả rồi, đúng không?”