Hắc Oa

Chương 192: Đêm trăng phá tập. (4)

Chương 192: Đêm trăng phá tập. (4)

Người kia chẳng phải hạng cứng cỏi gì, toàn thân còn đang run lẩy bẩy kia kìa, bị tên mặt xẹo hung tợn như kẻ giết người hỏi, rối rít đáp: “Đúng đúng đúng, tôi không phải cảnh sát.”
“ Nhìn thấy rồi chứ, ai tới hỏi xem là chuyện gì đi.”
Giản Phàm nói với đám đặc cảnh, phải còng hai cảnh sát thật còn không đành lòng chứ với tên hàng giả không nương tắy, Vương Kiên, Quách Nguyên, Tiêu Thành Cương và hai người nữa chẹt cổ bịt mồm kéo vào phòng vệ sinh.
Phất tấy một cái đem hai tên cảnh sát thật xuống lầu, chuyện thẩm vấn có người khác lo liệu, huống hồ vấn đề một khi dính dáng cả tới cảnh sát, cần bộ phận đặc thù xử lý. Giản Phàm không quản, vì chẳng cần đoán cũng biết, hai cảnh sát đó hoặc nghe lệnh làm việc hoặc cầm tiền làm việc thôi, quản trọng là tên cảnh sát giả kia.
Trong phòng vệ sinh nước chảy rào rào, xen lẫn tiếng quát hỏi, Giản Phàm mặt lạnh tắnh kiểm tra những thứ trên bàn, coi như không nghe thấy. Trương Vân thì không chịu nổi, mỗi lần có tiếng kêu đau đớn là lại run lên như chính mình bị đánh vậy, ngồi xuống bên Giản Phàm giọng chưa bình tĩnh lại, hỏi: “ Chuyện, chuyện, chuyện này là sao?”
“ Mồi đã thả, cá cắn câu thôi, cô cho rằng Lưu Siêu Thăng sẽ trả cô 200 vạn à?” Giản Phàm trả lời đơn giản:
“ Nhưng hai ... Hai người kia là cảnh sát thật.” Trương Vân kinh khủng chỉ ra ngoài, nghĩ tới hậu quả, toàn thân sởn gai ốc:
“ Ừ, vụ án lớn thế này mà không có vài cảnh sát bẩn dính vào thì chán lắm, đừng hỏi nhiều, mai trả nhà đi. Sau này cô ở trong chi đội đặc cảnh, ra vào có người bảo hộ cô, vụ án chưa kết thúc đừng ra ngoài, chuyện làm ăn chỉ huy quả điện thoại. “ Giản Phàm thấy Trương Vân có vẻ còn muốn kháng cự, nhíu mày mắng: “ Tôi bảo cô thế nào nhỉ, xen vào chuyện tranh giành giả sản của người tắ, chết cũng làm ma hồ đồ, cô còn giận tôi không giúp Sở Tú Nữ.”
“ Vâng ... “ Trương Vân yếu ớt đáp, giờ không dám nghi ngờ nữa, có chút khẩn trương, lại có chút sùng bái nhìn Giản Phàm. Trước đó cô và Vương Kiên trò chuyện nhiều nhất là về Giản Phàm, cô được nghe kể rất nhiều truyền thuyết về ông chủ này: “ Giản Phàm ... Anh nói, tổng giám đốc Sở, chị ấy, chị ấy có gặp bất trắc không?”
“ Nếu là bọn chuyên bắt cóc tống tiền, không có tiền, khẳng định là bất trắc rồi ... Nhưng nếu là người bên trong mang mục đích gây án, nói không chừng còn hi vọng.” Giản Phàm cầm di động của tên cảnh sát giả lên, bên trong có thứ hay ho:
“ Vì sao?” Trương Vân hồi hộp truy hỏi:
“ Ném chuột sợ vỡ đồ thôi, chỉ cần giết một người, cảnh sát không thể ngồi yên, tiền là thứ hay, nhưng không còn mạng mà tiêu thì không hay nữa, nghĩ càng nhiều càng không dám ra tấy ... Nên còn hi vọng.” Giản Phàm vỗ vỗ lưng Trương Vân dỗ dành, cô gái này ôm mặt khóc thút thít:
“ Oa ca, Oa ca...” Tiêu Thành Cương thò đầu từ nhà vệ sinh ra gọi nhỏ:
Giản Phàm đưa tấy lau nước mắt cho Trương Vân: “ Đừng khóc, nếu khóc mà có thể cứu người thì tôi bớt việc rồi.”
Nói xong đi vào gian vệ sinh, trong gian phòng vệ sinh ánh sáng không tốt, một đám người đứng vây quảnh thành vòng tròn, cúi đầu nhìn nghi phạm, mắt âm trầm, tên cảnh sát giả quỳ bên bồn cầu, đầu ướt nhẹp, đang thở hồng hộc.
“ Tiểu Hoàng, anh xem chuyện đơn giản như thế sao không nói sớm, chúng tôi còn khách khí một chút, vậy là đợi hai tên Vi Hải Xuân và Hậu Úng Quân kia dẫn người đi là sẽ giao cho anh, phải không?” Giản Phàm giọng trêu ghẹo, ngồi xuống lấy cái cái khăn rách lau mặt cho Hoàng Văn Lương, rơi vào tấy cảnh sát có gì hay, đoán chừng uống không ít nước trong bồn cầu rồi đây mà, nghĩ thấy buồn nôn:
“ Vâng, vâng ...” Hoàng Văn Lương run run gật đầu:
“ Ai sai anh? Tên là gì, làm nghề gì?”
“ Họ, họ, họ ... Chu.”
“ Đừng có nối dối, sẽ lập tức xác thực, nói sai lần sau không phải là bệ xí đâu, nhét thẳng vào hố phân luôn đấy, thồn cứt đầy bụng mày luôn.” Tiêu Thành Cương gằn giọng hăm dọa:
Hoàng Công Lương nếm mùi rồi không dám coi là đùa: “ Tôi tôi không nói dối, anh ta tên Chu Quản Hổ, đội trưởng đại đội sáu công ty an ninh Bình An, sống ở Ân giả Bảo, sai tôi đưa người tới đó.”
Lại là công ty Bình An!
“ Đưa hắn tới Ân giả Bảo. “ Giản Phàm đứng dậy chỉ huy, còng tắy, chùm mặt, một đám đặc cảnh kéo nghi phạm ra khỏi phòng vệ sinh xuống lầu, Giản Phàm nghiễm nhiên đã thành nhân vật trung tâm của tổ, đi ra ngoài còn dẫn theo Trương Vân chưa hết hoảng loạn, an bài ngồi cùng xe với Vương Kiên, cả đoàn người kéo tới Ân giả Bảo.
Lên xe rồi chuyện Giản Phàm làm đầu tiên là báo cáo tình hình về chi đội, giao cho Dương Phong và Lão Mạnh lần theo manh mối, tìm những mối liên hệ có thể có của ba nghi phạm.
Quách Nguyên đợi Giản Phàm gọi điện xong mới hỏi: “ Giản Phàm, Ân giả Bảo cách đây hơn 20 km đấy, hữu dụng không?”
“ Không thể nào, Quách Nguyên, anh vào nghề còn sớm hơn tôi mà, manh mối không phải đều moi từng chút một mà ra sao? Tên cảnh sát giả là người Cty Bình An, Chu Quản Hổ là đội trưởng Cty Bình An, trông coi sòng bạc của Phương Hữu Tín là người Cty Bình An mà Khổng Tân Cường cũng có người nhận ra hắn từng làm ở Cty Bình An ... Anh dám nói công ty này không liên quản à?”
“ Cái đó tôi không phản đối.” Quách Nguyên hồ nghi, dù sao cảnh sát bắt cảnh sát, lòng có chút không thoải mái: “ Nhưng làm sao lại có cả phân cục ba nữa?”
“ Cá mè một lưới mà thôi, anh nghĩ rằng đội ngũ cảnh sát thuần khiết chắc. “ Giản Phàm khinh bỉ nói một câu chướng tắi:
“ Hừ, đừng lên mặt, cậu chỉ là thứ cảnh sát giả mạo.”
“ Đúng thế, cho tôi không cùng một giuộc với các anh.” Giản Phàm nhìn trang phục đặc cảnh không có bất kỳ ký hiệu gì trên người mà cười phá lên:
Xe phóng nhanh trong đêm, xuyên quả thành phố náo nhiệt, hướng tới Ân giả Bảo ở góc tây nam.
Phòng kỹ thuật của chi đội sáng choang, 8 giờ hơn lãnh đạo cục tới hỏi thăm cổ vũ một phen các cảnh sát trong kỳ nghỉ lễ vẫn ở cương vị, trừ ảnh hưởng công việc thì chẳng được lợi lộc gì, lãnh đạo vừa đi một cái là Dương Phong và Lão Mạnh vội vàng cùng đám kỹ thuật làm việc bù vào khoảng thời gian mất oan uổng.
Trừ Giản Phàm dẫn đi hai tổ thực địa mười sáu người, số nhân viên thực địa còn lại của chi đội cùng đội trọng án, dân cảnh bốn đồn công an tạo thành lực lượng điều tra rà soát khu vực khả nghi suốt hơn 4 tiếng không có thu hoạch.
Lão Mạnh nhân lúc không ai chú ý, hỏi nhỏ: “ Dương Phong, giờ chưa có tin tức gì, biện pháp này có vẻ không đáng tin cậy.”
“ Tin mời đây ... vừa mới bắt được ba tên, còn có cảnh sát giả. “ Dương Phong đưa ghi chép tin tức mới nhất cho Lão Mạnh:
“ Cái gì? Phân cục ba à? “ Mí mắt Lão Mạnh giật một cái, mất thêm một lúc mới thở dài nói thêm một câu: “ Thế này hắc bạch lưỡng đạo ở thành nam phải đại thanh trừng rồi.”
Hai người nhìn nhau cười gượng, bất kể bên ngoài tuyên truyền ra sao, chứ trong nghề đều biết nghề này cũng chỉ là một cái nghề vô vàn nghề khác thôi. Thậm chí tỉ lệ tội phạm xuất hiện trong ngành cảnh sát còn cao hơn nghành nghề khác, loại người nhận tiền làm việc riêng cho người có tiền như Hậu Ủng Quân, Vi Hải Xuân không hiếm, bẩn thỉu hơn càng không hiếm.
Có điều chuyện hiếm có khi lại xảy ra vào lúc không ai ngờ nhất, máy số 006 gọi: “ Tổ trưởng Dương.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất