Chương 192: Có trải quả mới biết ấm lạnh. (2)
“ Vậy ý cậu là để Tần Cao Phong xui xẻo?” Ngũ Thần Quảng liếc thấy vẻ mặt hớn hở của Lục Kiên Định, mắng khẽ:
“ Tôi không có ý đó, nhưng tôi thấy chuyện này trừ người thần kinh như dây thừng thì không ai chịu nổi kích thích. Với lại thằng nhóc Giản Phàm đó gan càng lúc càng lớn, dám giả truyền mệnh lệnh, lại tự ý điều động cảnh sát, chấp pháp vượt địa bàn, tôi sợ mình không kiểm soát nổi, chỉ Tần Cao Phong may ra còn được.” Lục Kiên Định thực sự cầu thị nói, hắn từ Trương Kiệt biết tình tiết cụ thể, càng thêm kinh ngạc, con chim non mấy tháng không gặp mà lông cánh đã mọc tới mức này rồi, một cảnh sát vừa vào nghề mà xúi bẩy được cả đám già đời, Thời Kế Hồng là ai, gần như lưu manh vô lại trong hệ thống, không ai làm gì được cũng nghe theo, đã thế tổ chức chỉ huy hai đầu, phối hợp chặt chẽ như thế, chi đội tổ chức hành động chỉ đến thế là cùng:
“ Tần Cao Phong cũng không kiểm soát nổi cậu ta nữa ... Thằng nhóc đó ngày càng khó thuần, kỳ tài như vậy, trói lại không dùng thì quá đáng tiếc, mà thả ra sợ ngựa thoát cương, ài! “ Ngũ Thần Quảng thở dài, đưa mắt nhìn quảnh một lúc sau mới thấy vóc dáng cao lớn của Tần Cao Phong ngả hẳn người ra sau ghế, chân vắt lên, nhìn có vẻ đang đọc tài liệu, nhưng chắc là chợp mắt ngủ gật rồi. Giờ hai viên đại tướng của mình đều có thái độ tiêu cực, vụ án này e không làm gì được nữa.
Cuộc họp vẫn tiếp tục, không lâu sau tuyên bố kết thúc, nhưng chẳng biết bao giờ tâm kết trong lòng mới có kết thúc, Ngũ Thần Quảng tốn cả năm trời chuẩn bị kế hoạch này giờ chết yểu, lòng càng ảm đạm. Ba năm trước ông ta cũng bồi dưỡng được một người, chính vì vụ án này mà trở giáo thành quân của Lý Uy, không thể chịu được mất thêm người nữa, ông ta già rồi, không đủ thời gian tinh lực ... chỉ có thể đặt niềm tin vào Giản Phàm!
Cùng lúc đó thì tổ chuyên án cũng được giải trừ hạn chế, chi đội náo loạn cả tuần khôi phục yên tĩnh trước kia, nghe kết luận cuối cùng của viện kiểm sát, thành viên tổ chuyên án thở phào, những người không dính phải xử phạt, đợi đốc sát vừa rút đi thì chuyện đầu tiên họ làm là: Về nhà!
Hai bên đường lớn ở khu vực trung tâm hành chính thành phố trồng rất nhiều cây cổ thụ, bất quá lúc này là giữa mùa đông, các tán cây đều đã trụi lá, trời chưa có tuyết, nhưng phủ lớp sương giá trắng, khiến người ta cảm thụ sâu sắc thời tiết lạnh lẽo của mùa đông phương bắc.
Trời đông lạnh lẽo này cũng không làm ảnh hưởng sự tập nập ở khu vực này, các loại xe mang biển số các vùng ra vào tấp nập.
Ban đốc sát cục cục công an thành phố có lẽ là nơi yên ắng nhất, đốc sát Lý vào văn phòng tìm Giang Nghĩa Hòa thì thấy ông già này bộ dạng kích động đang cùng một cô gái xinh đẹp trò chuyện, gọi: “ Bác Giang, làm bác đợi lâu rồi, đi thôi, tôi dẫn bác đi.”
Đi đâu? Đương nhiên là đi nhận người, vừa nghe câu này Giang Nghĩa Hòa và Dương Hồng Hạnh gần như đứng lên cùng lúc. Giản Phàm bị cách ly thẩm tra suốt từ lúc đó tới giờ. Dương Hồng Hạnh sớm biết kết quả xử lý, lén lút nói cho bác Giang đợi ở đã lâu, hai người giờ vui vẻ đợi gặp người.
“ Tiểu Lý, đợi đã, vị kia của đội chúng tôi không nghĩ quẩn chứ?” Bác Giang đi nhanh tới hỏi, nói tới quản hệ gần gũi nhất trong đội là hai bác cháu rồi, sáng nay nghe Tần Cao Phong nói một cái là mặc kệ đám người đợi ăn trong bếp, chạy đi đợi kết quả xử phạt:
Nếu là người khác hỏi thì chưa chắc đã thèm trả lời, nhưng mà với bác già tuổi tác còn hơn cả cha mình này, đốc sát Lý cười, vừa đi vừa nói:” Nghĩ quẩn ấy ạ, cậu ta nghĩ thoáng lắm, bác Giang, người đại đội một đi ra có ai dễ chọc đâu, bác hỏi đốc sát Dương xem, chúng tôi thẩm vấn ba lần bị cậu ta làm chết nghẹn cả ba lần, trưởng ban của chúng tôi nói câu này, hỏi thêm vài lần nữa, người bị giam là chúng ta mất.”
“ Vậy cậu ấy có ấm ức gì không? “ Bác Giang vẫn cứ lo:
“ Ấm ức? Bác yên tâm đi, cậu ấy ăn no ngủ kỹ, sáng dậy tập thể dục đúng giờ, cơm nước không tốt còn ý kiến, chúng tôi chưa bao giờ thấy ai phạm sai lầm còn đường hoàng như vậy, còn nói là muốn tố cáo chúng tôi. Bác Giang, người ấm ức là chúng tôi đây này, đồ đệ của bác đúng là chưa từng có đấy ... “ Đốc sát Lý giọng bực bội:
Bác Giang nghe vậy cười vui vẻ: “ Nghiêm túc mà nói, cậu ta là sư phụ của tôi.”
Dương Hồng Hạnh phì cười, té ra bác Giang làm đồ đệ còn tự đắc như thế.
Là thả người chứ không phải bắt người, không khí tất nhiên là tốt, ba người vừa đi vừa nói cười, làm thủ tục xong, đốc sát Lý rõ ràng không muốn gặp lại Giản Phàm nữa, xuả tấy bảo hai bác cháu tự đi nhận người. Vừa mới tới hành lang tầng ba thì bác Giang dừng lại, gương mặt toàn nếp nhăn hiện lên nụ cười gian, xuả tấy bảo Dương Hồng Hạnh đi, cái đôi này cứ vờ vờ vịt vịt, ngượng ngùng dấu diếm, nhưng làm sao quả mắt người già, Dương Hồng Hạnh cười xấu hổ, tự đi tới phòng 303, cửa khép hờ, gõ cửa đi vào.
Trong phòng, ánh mặt trời buổi sáng chiếu sáng rực, trước bàn đơn giản, là Giản Phàm mặc áo len xám tro màu lâu ngày không gặp, đang ngồi vắt chân chữ ngũ, nhàn nhã đọc báo hôm nay. Chăn màn trên cái giường đơn được gấp vuông vức đẹp mắt, phòng sạch sẽ hết sức, không biết là xem cái gì tới nhập tâm, nghe tiếng gõ cửa cũng không quảy đầu. Dương Hồng Hạnh thấy cảnh này hết sức ấm áp, giống như người nhà vậy, dựa cửa ho một tiếng: “ Này, vờ vịt cái gì, có thông báo xử phạt rồi đấy, anh xong đời rồi.”
“ Thế à? Em tới rồi thì anh xong sao được, anh nghe ra tiếng bước chân em từ đầu hành lang kìa, ngồi đi, xem xong đoạn này chúng ta đi. “ Giản Phàm không quảy đầu lại, giọng hết sức bình đạm:
Dương Hồng Hạnh ngạc nhiên lắm, thái độ này cứ như chẳng có chuyện gì vậy, cũng chẳng vui mừng vì được thả, cô ngồi xuống giường nhìn Giản Phàm đang chăm chú đọc báo: “ Này, hình như anh căn bản chẳng sao cả, không lo bị xử phạt à, ngoài kia rối tung lên rồi.”
“ Lớp trưởng, tới bao giờ em mới chịu thừa nhận trí tuệ hơn người của anh đây, chút chuyện nhỏ thế này mà anh không nhìn thấu à? Chuyện này càng ầm ĩ thì anh càng an toàn, hiểu không? Một nhân vật nhỏ như anh chưa đủ lôi ra gánh tội, phải kiếm người đủ phân lượng mới dẹp yên được dư luận, anh đoán nhé ... Có phải là cái vị theo đuổi em gặp họa rồi không? Ha ha ha ... “ Giản Phàm hạ báo xuống giọng điệu quái đản:
Dương Hồng Hạnh thấy Giản Phàm nhàn nhã như thế thì yên tâm, khẽ mắng: “ Đừng vui mừng trên tai họa của người khác, anh đó, bị nhốt bao này như vậy, xem ra cũng có hiệu quả đấy, ở đại đội một chưa bao giờ thấy anh xem thư báo.”
“ Giang sơn dễ đổi, bản tình khó dời, ba quân có thể mất chủ soái, thất phu không thể mất chí hướng ... Em xem anh đang đọc cái gì? “ Giản Phàm mở báo ra chỉ: “ Hóa trang thức ăn, bài báo này chỉ ra bí mật kinh doanh của một quán ăn, nói về món xào, bất kể tài nghệ tốt tới mấy, vì như thịt bò xào xong sẽ đen, thịt lợn thì chuyển màu trắng, đó là do sắc tố đỏ trong thịt sau khi bị tăng nhiệt gây rằ. Nhưng vì sao mà thịt ở nhiều quán ăn lại có màu sắc khiến người ta nhìn đã nhỏ dãi? Đó là vì có người đã sử dụng loại thuốc nhuộm tóc chứa nitrite. Anh dám đảm bảo rằng một bộ phận lớn nhà hàng quán ăn ở Đại Nguyên từng dùng, trước kia anh còn nghĩ tài nghệ của mình còn chưa đủ, xem ra không phải, chậc ... giờ làm ăn ngày càng chẳng lương tấm gì cả.”