Chương 191: Có trải quả mới biết ấm tắnh. (1)
Quản hệ giữa viện kiểm sát và chi đội hình sự rất vi diệu.
Công bằng mà nói, đối với cảnh sát phá án, rốt cuộc là dùng thủ pháp tới mức độ nào là phù hợp? Đó là lựa chọn khó vẹn toàn, đối với nghi phạm kiên quyết không nhận tội, lại không dám tùy tiện thả rằ, muốn lấy được chứng cứ và khẩu cung, chỉ có cách dùng biện pháp vượt khỏi giới hạn, nếu không thì chỉ đành để hắn tiêu diêu ngoài vòng pháp luật.
Tới ngày thứ ba, cục công an dùng viện kiếm sát hiệp thương với người nhà Tiết Kiến Đình, sau khi chấp nhận bồi thường kinh tế, người nhà nghi phạm thừa nhận kết quả. Loại chuyện thẩm vấn gây sự cố hoặc án oan sai, đều giải quyết bằng phương thức bồi thường này, hiệp thương tiến hành thuận lợi, cơ bản đạt được kết quả mong muốn.
Giới hạn giữa chính nghĩa và phi chính nghĩa xưa nay luôn mơ hồ, thậm chí vì duy trì chính nghĩa mà có khi phải đặt mình vào vị trí phi chính nghĩa chấp nhận chỉ trích. Lần này cũng vậy, người không hiểu nội tình chỉ thấy cô nhi quả phụ đáng thương, người biết Tiết Kiến Đình là loại gì, với tình hình vụ án như vậy, tội của hắn sớm muộn cũng dựa cột, giờ còn được bồi thường mười mấy vạn, công an oan không biết kêu ai.
Lại thêm một ngày nữa, căn cứ vào báo cáo điều tra của viện kiểm sát, cục công an đạt thành nhất trí phương thức xử lý vụ việc này, văn phòng tổng hợp bận rộn chuẩn bị phát ngôn với bên ngoài cùng in ấn tài liệu cho hội nghị ngày hôm sau, danh sách sách xử phạt dài tới nửa trang A4, đây thực sự có thể xem là cơn địa chấn nho nhỏ ...
Chân tướng tựa hồ đã phơi bày với thiên hạ, không ai nghi ngờ kết luận sợ tội tự sát nữa, nhưng vị sự kiện này mà một chân tướng khác bị chôn vùi càng sâu.
Có lẽ Nghiêm Thế Kiệt nhìn rằ, nhưng ông ta khoanh tấy đứng nhìn, không muốn dính líu, có lẽ còn một người khác nhìn rằ, nhưng bị cách ly ở nơi người ngoài không biết, gần như bị lãng quên.
Cứ thế nhốn nháo tới tận thứ sáu, đảng ủy cục công an trù bị mất một ngày mới chính thức mở đại hội mở rộng, trên đài chủ tịch đầy đủ các vị chức sắc cục trưởng, chính ủy, hai vị phó cục trưởng, người chịu trách nhiệm các văn phòng cục, các phân cục, đồn công an đều tụ tập lại một chỗ. Trừ hội nghị công tác thường niên, thật hiếm có khi nào thấy hệ thống công an quy tụ đông đủ như vậy.
Nhân viên điều tra viện kiểm sát tuyên độc kết luận cuối cùng về sự vụ này:”... Nghi phạm Tiết Kiến Đình vì nghi ngờ dính líu vào vụ cướp bị chi đội điều tra hình sự tạm thời giam giữ, rạng sáng ngày 6 tháng 11 nhân khoảng trống giữa lúc thay ca, xé quần áo bện thành thừng, treo cổ tự tử. Trải quả điều tra cho thấy, nghi phạm trong thời gian tạm giam trải quả 12 lần thẩm vấn, cơ bản hợp pháp, nghi phạm trong quá trình thẩm vấn chịu áp lực tinh thần quá lớn, nhiều hành vi húc tường, ý đồ thông quả tự gây thương tích cho bản thân trốn tránh sự trừng trị pháp luật, động cơ rõ ràng. Kiểm tra thi thể còn phát hiện thân thể nghi phạm có nhiều chỗ thương tích, đó là do khi bắt giữ bị quần chúng xung quảnh ẩu đả mà ra ... Kết luận cuối cùng là sợ tội tự sát.”
Hai vị kiểm sát viên tới từ viện kiểm sát đều có tuổi, giọng vang vang trầm hùng, làm cảnh sát phía dưới nghe mà khiếp vía, trong nghề này có câu "trong sợ đốc sát, ngoài sợ kiểm sát", giờ thì cả đốc sát và kiểm sát cùng có mặt, sao mà không sợ. Nghe tới kết quả cuối cùng thì đều thở phào, ít nhân làm người chi đội tham dự hội nghị thở phào.
Có điều đến khi chính ủy đọc quyết định xử phạt lại phải hít một hơi khí lạnh, kết quả này làm người bàng quản cũng càm thấy xót xâ thay ... Nguyên tổ trưởng tổ chuyên án Ngô Đích, chịu trách nhiệm lãnh đạo, phạt giáng hai cấp hành chính, điều khỏi tổ chuyên án. Nguyên phó tổ trưởng tổ chuyên án Cao Chí Quốc, chịu trách nhiệm trực tiếp về sự cố thẩm vấn, điều khỏi tổ chuyên án, triệt tiêu chức vụ hành chính. Thẩm vấn viên Vương Cường, Hứa Lập Minh ... Phạt cảnh cáo nghiêm trọng, đình chỉ công tác. Ba đồng chí của trại tạm giam, vì sơ xuất chức vụ, trải quả quyết định đảng ủy, xử phạt khai trừ ...
Hai vị cốt cán trung tầng, bốn thẩm vấn viên, ba người trông coi đều vì sự cố này mà gánh tội, giọng của chính ủy Trương rất vang, mỗi khi đọc tới tên ai đều bất giác nhìn xuống dưới, kỳ thực người có tên trong danh sách hôm nay đều không có mặt, không bị cách ly điều tra thì cũng cấm túc ở đơn vị vốn có, phía dưới lắng nghe đều nghiêm trang, cả phòng trừ giọng chính ủy thì lặng ngắt như tờ.
Có người nuối tiếc, có người lãnh đạm, có người cười nhạt, kết quả xử lý là một việc, nhận định trong lòng của mỗi người đều khác. Chắc là tham lập công, gây áp lực với nghi phạm quá đây mà? Chắc là nghi phạm dính líu vào vụ án quá sâu, hoặc có ẩn tỉnh khác? Nghĩ gì thì nghĩ kết quả đương nhiên lấy làm tiêu chuẩn nhận định, kết quả không thể đảo ngược là vị khoa trưởng thăng tiến nhanh nhất, cũng thành khoa trưởng ngã nhanh nhất.
Ngũ Thần Quảng và Lục Kiên Định ngồi ở hàng ghế sau nhiều lần nhìn nhau, mỗi lần nghe thấy tên người quen là mặt đều không hề dễ coi, đợi khi cục trưởng Lương bắt đầu màn nhấn mạnh kỷ luật đội ngũ, chấp pháp văn minh tràng giang đại hải, hai người chuyển sang thì thầm to nhỏ.
Lục Kiên Định vì phụ trách điều tra thực địa mà Ngô Đích cả tuần chỉ xoáy vào hai nghi phạm lơ là mảng này, nên hắn không bị kéo vào, lật quyết định xử phạt mấy lần, hỏi nhỏ:” Chi đội trưởng, sao không có tên Giản Phàm? Không phải cậu ta bị cách ly rồi à?”
Ngũ Thần Quảng cuộn tròn tài liệu trong tắy, ông ta sớm biết kết quả:” Cậu ta còn chưa đủ tư cách dính vào hội nghị này, xử lý xong rồi, thằng nhóc đó năng lực không nhỏ, thiếu chút nữa kéo cả cháu gái cục trưởng Lương, con gái cục trưởng Dương bên tư pháp vào cuộc, ai muốn xử cậu ta đều phải cân nhắc.”
“ Thế thì tốt.” Lục Kiên Định nhìn vẻ mặt mỉm cười của Ngũ Thần Quảng thì yên tâm một chút, lại hỏi:” Chi đội trưởng, giờ cả tổ trưởng và tổ phó đều bị xử rồi, lòng người đã loạn, giám sát tỉnh tránh xâ, còn lại mình tôi làm tư lệnh không quân thì vụ án này thế nào? Lần này không xử lý Giản Phàm, có phải muốn giữ lại để trọng dụng không?”
“ Cậu thấy thế nào?”
“ Rất được, chú nhóc đó lanh lợi lắm, nếu không phải trên cục nhảy vào tranh công thì nói không chừng đã giải quyết xong vụ án rồi.” Lục Kiên Định chép miệng, hắn vốn đánh giá cao Giản Phàm khi chưa có bất kỳ danh tiếng nào:
“ Tốt, vậy tôi giao Giản Phàm cho cậu, cậu làm tiếp vụ án này nhé?” Ngũ Thần Quảng thuận nước đẩy thuyền:
Lục Kiên Định giật nảy mình, cứ tưởng vụ án thế là xong, giờ đẩy lên người mình, hơi hoảng:” Chi đội trưởng, tôi là cấp dưới cũ của anh, anh mong tôi gặp xui xẻo vậy à? Với lại đưa một người bị đình chỉ thẩm tra vào tổ chuyên án có phù hợp không?”
Ngũ Thần Quảng cười không đáp, có vẻ đã có tự có quyết định, Lục Kiên Định có chút hoảng, mặc dù thấy chuyện Giản Phàm bị xử trí khiến lòng người nguội lạnh, rất cảm thông, song hắn không dám đi vào vết xe đổ đó, yếu ớt kiến nghị:” Cái vụ án này tôi thấy đen đủi lắm, ai dính vào là người đó gặp họa, mười mấy năm trước đã làm phân cục Tấn Nguyên đảo lộn, hôm nay kiến tổ chuyên án gục luôn hai nhân vật trọng yếu, tôi kiến nghị thế này nhé? Đưa thẳng vụ án cho đại đội một, để Tần Cao Phong làm.”