Chương 197: Đêm lạnh tình ấm (2)
Giản Phàm dễ dàng bắt lấy, thấy sắc mặt cô đầy vẻ khó xử, khẽ hôn lên mu bàn tấy cô, không khỏi có vài phần khẩn trương: “ Chị, chị không thể vì mẹ chị không đồng ý mà chia tấy chứ? Lần đầu tiên em theo đuổi một cô gái lâu như vậy đấy, em không biết mình lấy đâu ra nhiều kiên nhẫn như vậy ... Chị, nếu chúng ta chia tắy, em sẽ hoàn thất vọng về cuộc sống này.”
“ Không phải chứ, không phải còn có ăn sao? “ Tương Địch Giai trêu một câu, không rút ta về mà trìu mến vuốt ve má Giản Phàm, giọng nghiêm túc hơn: “ Giản Phàm, tôi biết cậu thích tôi, ở bên cậu rất vui vẻ, rất hạnh phúc, nhưng chúng ta có thể duy trì được bao lâu? Kỳ thực lo lắng của mẹ tôi không phải vô lý, mẹ tôi lo tôi gửi gắm nhầm người, chịu khổ cả đời ... Kỳ thực chính mẹ tôi cũng không hề hài lòng về hôn nhân của mình, thường xuyên than phiền, khi đó cha tôi nghèo ra sao, lại chẳng biết nỗ lực, suốt ngày vùi đầu vào sách vở chữ nghĩa. Mẹ tôi là nữ nhân mà ra ngoài bươn chải kiếm sống nuôi giả đình, mẹ tôi có ngày hôm nay không hề dễ dàng gì.”
Vuốt ve khuôn mặt người yêu thương, lòng nặng trĩu, có thể nghe ra được Tương Địch Giai vô cùng khó xử vì đoạn tình duyên này, nói một hồi hai bàn tấy không biết từ khi nào đan vào nhau, nắm thật chặt, cứ như sợ bị hiện thực chia tách.
Hiện thực chính là, người mẹ giàu có xem thường người yêu của con gái là người không chức không quyền không tiền, cho dù là cảnh sát hay đầu bếp hay gì gì nữa, mọi lý do kỳ thực chỉ là lý do, nguyên nhân gốc rễ là: Không môn đăng hộ đối.
Mặt dần ảm đạm, đường về còn tràn ngập hi vọng mơ ước, giờ chỉ còn chén rượu không biết đã lạnh ngắt từ bao giờ.
Hai bàn tấy từ từ buông rằ, Giản Phàm sớm nghĩ tới chỗ khó này, không biết phải làm sao, trước kia y và Hương Hương như keo như sơn lại trải quả cũng không ít chuyện cùng nhau, cứ tưởng không có gì chia tách được, rốt cuộc cũng chỉ vì những chuyện này mà vết nứt càng ngày càng lớn, tình cảm vẫn còn nhưng không đủ lấp đầy khoảng trống ấy. Chẳng lẽ chuyện tương tự lại lần nữa tái diễn.
Tất nhiên là không, Giản Phàm đã trưởng thành hơn so với thời điểm đó rất nhiều rồi.
“ Chị ... “ Giản Phàm đặt chén rượu xuống, chỉ thấy Tương Địch Giai đan hai tấy vào nhau chống cằm, đôi mắt đẹp nhìn mình không chớp, cân nhắc từ ngữ rồi mới nói: “ Em không biết hai chúng ta bắt đầu như thế nào, nhưng chúng ta bắt đầu bằng thích nhau, em không biết chúng ta sẽ kết thúc ra sao, nhưng em sẽ không từ bỏ, trừ khi chị nói rằng chúng ta không phù hợp.”
“ Tôi không nói chúng ta không phù hợp. “ Tương Địch Giai cười nhẹ, đưa tấy rằ, hai bàn tấy lại nắm lấy nhau, kéo về phía mình, đặt lên má, cọ nhè nhẹ vào tấy rằm ráp đó, giống dựa dẫm, giống vĩnh viễn không muốn rời: “ Tôi chỉ nói cho cậu cái nhìn của mẹ tôi, tôi tôn trọng mẹ tôi ... Cảm giác giữa hai người ra sao chỉ chúng ta mới biết, tôi nghĩ, một chàng trai đã không bỏ tôi lại trong vụ hỏa hoạn đó sẽ không dễ dàng bỏ mặc tôi không quản tâm, một chàng trai không quá coi trọng tiền bạc đáng để tôi tin tưởng vào sự chân thành. Cho nên quyết định của cậu là quyết định của tôi, tôi nói với cậu những điều này là vì nhắc nhở cậu, rồi một ngày cậu sẽ phải gặp mẹ tôi, tới lúc đó ngàn vạn lần đừng để xảy ra xung đột, nếu không phận làm con sẽ vô cùng khó xử.”
Cách nói chuyện ái tình lý trí tới mức này làm lòng Giản Phàm lúc nóng lúc lạnh, lạnh tới đóng băng rồi lại ấm nóng muốn tắn chảy, bị động tác ôn nhu và lời bày tỏ ấm lòng của Tương Địch Giai làm kích động, vươn hai tấy ra kéo cô vòng quả bàn. Lấy đùi làm ghế, đặt cô ngồi lên người mình, ôm lấy gò má tinh tế kia, cuối xuống ngấu nghiến hôn cô, hai lưỡi vào nhau, trao cho nhau nụ hôn dài bất tận,...
Đêm tuyết, gió mạnh, nụ hôn dài nồng cháy, ngôi nhà trống vắng càng khiến đôi nam nữ muốn tìm tới nhau, hồi lâu không nỡ rời, Giản Phàm cắn nhẹ tai cô, thủ thỉ: “ Chị, tuyết rơi to lắm, đừng về nữa, không phải chị nói quyết định của em là của chị sao?”
Phừng! Tương Địch Giai chỉ cảm thấy luồng hơi nóng xông thẳng lên đỉnh đầu, khuôn mặt đỏ như tôm luộc, tim đập không biết một giây lên tới mấy lần, ý đồ vùng thoát khỏi cánh tấy Giản Phàm, nhưng bị Giản Phàm ôm càng chặt, thoát không được chẳng chống cự nữa, cúi đầu dựa vào vai y, không đồng ý, nhưng cũng không từ chối.
Hai người yêu nhau ở cùng một chỗ cảm giác thế nào?
Có lẽ không ai nói hết ra được áo diệu trong đó, có lẽ giống như mật, ngọt tới ngấy; hoặc có lẽ giống như rượu, càng uống càng say; hoặc là như lửa mạnh, cháy nóng rực; hoặc có lẽ như suối nước nhỏ, liên miên vô tận.
Lúc này Giản Phàm có rất nhiều cảm giác đan xen vào nhau, chẳng thể nói rõ được rốt cuộc là loại nào, khi ôm và hôn không đủ thể hiện tình cảm hai bên, luôn hi vọng tiến thêm một bước, đây là chuyện mong đợi từ lâu, nhưng mong đợi khi nào mới biến thành sự thực, Giản Phàm luôn cho rằng đó là hi vọng xâ vời không với tới.
Có lẽ là hôm nay, chính trong đêm tuyết này, chính lúc này, Giản Phàm quyết tâm rồi, sẽ không để chị ấy rời khỏi mình.
Thấp thỏm đề ra một yêu cầu hợp tình hợp lý, nhưng có chút quá giới hạn. Tương Địch Giai mãi chẳng chịu trả lời, còn cười khúc khích, tựa hồ cười y lộ nguyên hình, hai người âu yếm tình cảm, triền miên trên ghế, Giản Phàm ngửi mùi thơm từ chiếc cổ thiên nga tắo nhã, lòng phiêu diêu như mê như say, làm sao nhịn được, lại nói: “ Chị, tuyết to lắm, không về được đâu, đừng về nữa nhé.”
Tương Địch Giai không tin lời nói của ma quỷ, cọ tai Giản Phàm, nhẹ nhàng bác bỏ đề xuất của y: “ Không được.”
Nhưng nghe vào tai Giản Phàm lại cố ý bóp méo thành ý nghĩa khác, đó là "không về được", vả lại thấy ngữ khí chị Tương không phải kiên quyết lắm. Giản Phàm lấy dũng khí, bất kể ba bảy hai một nữa, bế Tương Địch Giai lên, chỉ nghe cô "á" một tiếng, không buông ra ngược lại còn sợ ngã bám chặt Giản Phàm hơn, không khác gì con bạch tuộc, một cánh tấy đấm lưng Giản Phàm, lời trong miệng lại rất trái ngược với hành động: “ Đáng ghét, buông tôi rằ.”
“ Ha ha, chị hét khản cổ cũng không ai để ý đâu.”
Giản Phàm trêu chọc một câu, đắc ý vô cùng, bế chị Tương mềm mềm âm ấm đi về phía phòng ngủ, Tương Địch Giai vẫn vùng vẫy nhưng càng vùng vẫy càng bị ôm chặt hơn vài phần, tim đập mỗi lúc một mạnh, không dám nhìn Giản Phàm, thời khắc này tới cũng là điều cô mong đợi từ lâu, ôm chặt, sợ không cẩn thận ngã xuống, càng sợ không cẩn thận mất đi ...
Căn phòng ngủ trống không mua thêm có đúng mỗi cái giường ngủ, tên nhóc hư hỏng, ý đồ từ bao giờ.
Kỳ thực không hề khó khăn, chỉ bế giai nhân lên giường mà thôi, mọi thứ đều thuận lợi tự nhiên, chút kháng cự chỉ mang tính chất tượng trưng, biết quá khứ của Tương Địch Giai, biết cô từng làm trạch nữ rất nhiều năm, có lẽ giai nhân điềm đạm như cô càng khao khát cường liệt hơn nữ nhân khác. Mỗi lần Giản Phàm từ nụ hôn say mê của cô cảm giác ra được, từ ánh mắt lưu luyến của cô cảm giác ra được.
Nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng đặt chị Tương lên gối, "tách" bật đèn giường, mặt ừng hồng hơi rượu, đỏ như quả táo, hàng mi dài khe khẽ rung động, dưới ánh đèn dịu nhẹ, đôi mắt kia không còn thấy nữa.
Mắt, nhắm lại rồi, thẹn thùng mà nhắm lại, không dám nhìn thẳng chuyện xấu hổ sắp tới.