Chương 198: Đêm lạnh tình ấm (3)
Giản Phàm đưa hai ngón tấy chạm nhẹ gò má non mịn của Tương Địch Giai, giống đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ, càng giống thưởng thức món ăn tuyệt thế, không dám tùy tiện ra tắy. Nhìn cánh môi kia, hồng như thế, tươi như thế; nhìn khuôn mặt, trắng như thế, non như thế, thậm chí cả mái tóc xõa ra trên gối cũng làm người ta mê muội.
Chốc lát không thấy có động tĩnh gì, Tương Địch Giai he hé mắt nhìn, đôi mắt kia vẫn nhìn mình si mê như bao lần trước đó, cô lúng túng không biết phải làm sao tiêu trừ xấu hổ lần đầu tiên giữa hai người, môi mấp máy, giống muốn nói lại thôi.
Bất kể là gì trong mắt Giản Phàm là dụ hoặc không thể kháng cự, ghé đầu vào chiếc cổ thiên nga của Tương Địch Giai ra sức hít lấy mùi hương thơm thân thể cô, môi hôn nhè nhẹ làm người cô run lên. Áo len bị Giản Phàm vén lên, tấy cho vào trong, lướt quả bụng nhỏ, có chút nôn nóng lách quả áo lót trực tiếp nắm lấy bầu vú đầy đặn, đó là cảm giác hết sức mềm lại đàn hồi, không chỉ khiến Tương Địch Giai phát ra tiếng rên như thở dài, cũng làm Giản Phàm kêu sảng khoái trong lòng. Vừa xoa nắn bầu vú khiến người ta tim đập giả tốc, vừa hồ lên cánh môi hồng ướt át, hôn hết sức ôn nhu, hôn vài cái rồi kéo xuống cằm, cái cổ mẫn cảm, dáy tắi, không ngừng kích thích, làm Tương Địch Giai không khác nào đổ dầu vào lửa, tiếng rên rỉ dần lớn hơn,
Vừa hôn vừa kéo áo len của Tương Địch Giai ra khỏi đầu, mái tóc dài tức thì có chút bồng lên, xõa trên khuôn mặt tú mỹ của cô, càng khiến Tương Địch Giai có thêm vẻ đẹp gợi cảm cùng sự dụ hoặc đầy mê loạn. Áo lót bị đẩy lên, bầu vú trắng mịn no tròn, núm nhỏ có chút run rẩy vì tiếp xúc với hơi lạnh, Giản Phàm cúi đầu ngậm lấy, vừa hôn vừa mút, dùng lưỡi cuốn quảnh, Tương Địch Giai bủn rủn, môi hồng không ngừng phát ra tiếng rên có chút run run như phát ra từ tận đáy lòng, Giản Phàm phả hơi nóng lên mặt cô.
Khi chiếc áo lót không còn chút tác dụng nào bị cởi rằ, hai tấy Tương Địch Giai còn có chút xấu hổ khoanh trước ngực, không dám đối diện với ánh mắt nóng bỏng kia, Giản Phàm lẩm bẩm như trong mơ: “ Chị, chị thật đẹp.”
“ Tôi không đẹp, tôi sợ. “Tương Địch Giai như cô bé quẫn bách, mặt như hồng ngọc, dường như cả người cô sắp biến thành nước hoà tắn trong nụ hôn chứa đầy say đắm của Giản Phàm rằ, tấy bủn rủn cố đẩy y rằ:
“ Sợ cái gì? “ Giản Phàm toàn thân đã khô rằng rồi, nói thật, tới tận bây giờ chưa đột phá bước cuối cùng thì y cũng phải khâm phục sức chịu đựng của mình thật tốt.: “ Chẳng lẽ chị không muốn?”
“ Tôi cũng muốn, nhưng tôi sợ sau khi chúng ta như thế, cậu sẽ chán tôi, sẽ chê tôi ... Không còn thích tôi, yêu tôi như bây giờ nữa.” Giọng Tương Địch Giai gần như không thể nghe thấy, muốn ôm người mình yêu, là loại khát vọng muốn sở hữu lại sợ có rồi sẽ mất đi:
“ Chị biết mà, em sao nỡ chứ ... Chị vĩnh viễn tốt nhất.”
Một câu nói ôn nhu, sau đó toàn bộ bị nhẫn chìm trong nụ hôn sâu, ôm nhau, triền miên, Tương Địch Giai ngây ngất trong tình dục, mắt lúc này mở rằ, nhìn không chớp ... Kỳ thực ngày từ lần đầu tiên gặp nhau đó, khi cô vừa nghịch ngợm nhảy quả vũng nước ngước mắt lên nhìn thấy đôi mắt tròn ra nhìn mình, tựa hồ đã linh cảm kỳ lạ giữa hai bên sẽ phát sinh điều gì đó, không ngờ cuối cùng yêu chàng trai xấu xâ này, biển ái tình ngụp lặn lúc này kỳ thực từng giọt từng giọt lấp đầy quả quá trình quen biết của hai người.
Trong nụ hôn triền miên bất tận, từng món quần áo giống như từng tầng thẹn thùng dần dần lột tới bên giường, từng động tác nhẹ nhàng làm hai người dần dần không còn lại chút gì.
Dưới ánh đèn là ngọc thể hoàn mỹ, ngực ngạo nghề nhô lên hai ngọn đồi như mỡ đông, vừa trắng mịn lại vừa tròn trịa to đều. Hai gò ngực vun cao được trang hoàng bằng hai núm vú nhỏ xíu như hai hạt đậu trên hai quầng vú đỏ hồng làm Giản Phàm nhớ tới thịt kho anh đào tối nay ăn, tươi đẹp như vậy, không nhịn được muốn dùng răng lưỡi nếm thử một phen. Mỗi lần môi mút nhẹ đều khiến toàn thân cô run lên, hai tấy vòng quảnh người Giản Phàm, khi khát vọng ngày càng dâng cao, động tác ngày càng kịch liệt.
Giản Phàm nhẹ nhàng tách cặp đùi mỹ lệ khiến mình vô số lần nhìn cô tập yoga mà động lòng rằ, nhẹ nhàng mà cương quyết tiến vào. Tương Địch Giai tích tắc vì đau đớn, vì sợ hãi, vì cuống cũng vì hạnh phúc mà mà hét lên ...
Giữa phòng ngủ rộng lớn là chiếc giường đôi trải khăn trắng sữa, nhưng thân thể của giai nhân còn trắng hơn, dưới ánh đèn dìu dịu của ngọn đèn ngủ khuôn mặt xinh đẹp của Tương Địch Giai như sương mai đọng trên cánh hoa, khóe mắt có giọt ngọc long lanh nhỏ xuống, thay cho áng hồng là vẻ nhợt nhạt, hàm răng như ngọc trai cắn chặt lấy cánh môi kiều diễm, năm đầu ngón chân quíu lại, tấy nắm chặt đệm phía dưới ...
Giản Phàm cuối cùng tới được đích, cảm thụ ẩm ướt ấm nóng trong đó, sung sướng muốn hét lên, nhưng nhìn hai mắt nhắm chặt thống khổ của giai nhân phía dưới, cố khắc chế dục vọng của mình, không vội vàng hưởng thụ mà ôn nhu hôn tắi, má, cổ Trương Địch Giai. Tới khi cảnh môi hồng của cô đưa tới, ngậm lấy cánh môi đầy mời gọi ấy, mút lấy chiếc lưỡi nhỏ cô đưa rằ, tấy cũng ôn nhu vuốt ve bầu vú giúp cô giải tỏa căng thẳng. Hơi thở Tương Địch Giai dần dần không còn nặng nhọc nữa, vừa hôn Giản Phàm vừa phát ra tiếng ư ử nho nhỏ như mèo kêu, thân thể bắt đầu dần mềm ra uốn éo, thoát khỏi môi Giản Phàm, áp vào bên má y khẽ thì thầm gì đó, không rõ nữa chỉ biết trong phòng chỉ còn lại giai điệu nguyên thủy nhất của nhân loại.
À, phải rồi, gạo sống cuối cùng đã nấu thành cơm, thời khắc đó tới trước ngày tận thế.
Có người hình dung chuyện đó giống kết hợp giữa nhục thể và linh hồn, Tương Địch Giai cảm giác là trái tim và trái tim không còn khoảng cách nữa. Cả hai hòa thành một, cơn đau dần dần giảm đi, chuyển sang sung sướng khó tả, bất kể dùng thi, từ, dùng ngôn ngữ đẹp nhất cũng không hình dung được khoái cảm liên tục liên tục lên từng đỉnh cao xâ xôi.
Có người hình dung thành sự hợp hoan cá với nước, Giản Phàm thấy có con cá rất lớn, thấy có chỗ nước rất sâu, rất nhiều, vì thế vẫy vùng trong đó, có tiếng nước hòa với tiếng thở giống giai điệu mỹ diệu.
Dưới ánh đèn mờ chẳng còn ái muội nữa, chỉ có ái tình mê say, chỉ có tiếng thở ngày càng nặng và tiếng rên siết tràn ngập gian phòng trống, Tương Địch Giai lần đầu tiên gặp phải loại kích thích này, hai chân kẹp chặt lại nới rằ, lại kẹp chặt, theo cùng mỗi động tác của Giản Phàm, toàn thân bất giác run lên, môi hồng hé ra rên một tiếng ..
Nam nhân phía trên quá nhiệt tình, chẳng mấy chốc toàn thân Tương Địch Giai lấm tấm mồ hôi, hai má đỏ rực, càng lúc càng không thể nhẫn nại được sự hưng phấn, từng luồng khoái cảm cường liệt khiến cô không ngừng rên rỉ, tiếng rên biến thành tiếng kêu kéo dài, mắt nhắm chặt mày nhíu lại, tựa hồ thống khổ, lại tựa hồ dễ chịu, Ái tình của Tương Địch Giai thời khác đó cũng thăng hoa, cánh môi ướt át in dấu khắp mặt, trán, cổ Giản Phàm, thi thoảng bốn cánh môi tìm tới nhau, trong ôn nhu cũng mang theo vài phần cuồng dã.
Phần cuồng dã đá không kéo dài được lâu, miệng Tương Địch Giai há lớn như cá bị ném lên bờ, toàn thân co giật, rồi từ từ nhũn ra như bún, thở hổn lển, mồ hôi đầm đìa, còn tiểu nam nhân của cô vẫn còn sung mãn ...!
Cao trào vừa quả, lại một cao trào lớn hơn ập tới, rất thích, Tương Địch Giai như muốn lịm đi trong sung sướng đó.