Hắc Oa

Chương 203: Đại đội trọng án. (1)

Chương 203: Đại đội trọng án. (1)

Đêm quả tuyết rơi tới nửa đêm đã dừng, cho nên không để lại bao nhiêu, chiếc SUV phong cách FBI của Lục Kiên Định lái quả mặt đường không gặp trở ngại gì, kỳ thực dù đường tuyết cũng không thành vấn đề.
Hồ Lệ Quân ở nhà Giàn Phàm nói rất ít, lúc này mới tỏ ra không yên tâm:” Đội trưởng Lục, cậu ta không tình nguyện lắm thì phải.”
“ Ừ, rõ ràng là thế, nhưng cứ đưa về rồi tính sau, đầu óc chú nhóc đó không giống người tắ, thông minh vừa vừa đã đành, giờ thông minh tới mức làm người ta phát sợ.” Lục Kiên Định đánh giá, mặt vẫn lúc nào cũng cười được:” Vụ án chôn vùi mười bốn năm, bao nhiêu cao thủ đào bới không ích gì, vậy mà cậu ta chỉ một tháng là moi ra chứng cứ quản trọng. Nếu không khải đám người tham lam trên cục trên tỉnh ùa xuống hái trái ngọt, tôi chắc chắn cậu ta sẽ có chủ ý xấu nào đó để tiếp tục đào sâu hơn, nếu có cậu ấy không thể xảy ra chuyện chưa tới một tuần nghi phạm đã chết. Án gì tôi cũng không sợ, sợ loại án không manh mối kiểu này, nó khảo nghiệm sự kiên nhẫn và tỉ mỉ của người tắ, loại án này phải cần kỳ nhân như Giản Phàm.”
“ Nếu cậu ta ứng phó một cách tiêu cực thì sao?” Hồ Lệ Quân lại hỏi:” Nếu cậu ta không thích làm việc gì, không ai ép nổi đâu, tính cách Giản Phàm có chút trẻ con, anh biết chứ?”
“ Cô chưa hiểu hết loại người thông minh như cậu tắ, chỉ cần là câu đố không ai giải được là cậu ta sẽ hứng thú, nếu là vụ án bình thường thì chuyện cô nói sẽ xảy rằ, còn vụ án hóc búa lại là chuyện khác, không cần thúc, cậu ta tự nghiêm túc thôi ... Trương Kiệt, cậu theo Giản Phàm hơn một tháng, có tâm đắc gì không?” Lục Kiên Định quảy sang hỏi Trương Kiệt:
“ Ở với cậu ta thường xuyên được ăn, đội trưởng này, ở mặt ăn uống cậu ta vô cùng thần kỳ, từ đại tiệc nam bắc, tới món ăn vặt các vùng, cậu ấy có thể kể ba ngày ba đêm không lặp lại, đặc biệt cậu ta mà làm canh thịt thì, thôi rồi, ngon nuốt lưỡi ...” Trượt Kiệt chỉ nói thôi mà cái mặt thành thằng ngốc luôn:
Đúng là bị ảnh hưởng của Giản Phàm rồi, Lục Kiên Định vươn dài tấy bợp một phát:” Bản lĩnh đường hoàng của người ta thì không học, chỉ học ăn, đừng làm tôi mất mặt nữa.”
Ba người quảy trở lại thảo luận về vụ án, xem có khả năng đột phá ở đâu không, có điều dù bao giả thiết nhưng thì cuối cùng vẫn cái chết của Tiết Kiến Đình chặt đứt, người chết không thể nói, vụ án thành câu đó, vì thế chuyên môn tìm người giải đó.
Không biết lần này người đó có lần nữa đem lại niềm vui bất ngờ cho mọi người không?
Xe rời tiểu khu, biến mất trên con đường loang lổ hai màu trắng đen.
Hồ Lệ Quân có hiểu Giản Phàm không? Tất nhiên rồi, cô là một trong số người đầu tiên nhận ra điểm đặc biệt của Giản Phàm, nhiều lần nhiều cách khuyến khích cổ vũ y. Tần Cao Phong, Ngũ Thần Quảng, Lục Kiên Định có hiểu Giản Phàm không? Có, bọn họ không chỉ là có kinh nghiệm sống còn là hình cảnh cảnh kinh nghiệm, con mắt nhìn người có điểm độc đáo nhất định. Nhưng tất cả họ, dù Tằng Nam, Đường Đại Đầu, Lương Vũ Vân, Dương Hồng Hạnh ... Thậm chí là cả Tương Địch Giai, chỉ có thể hiểu được một khía cạnh nào đó của Giản Phàm mà thôi.
Lên lầu, mở cửa rằ, sắc mặt Giản Phàm có chút không vui, vừa vào trong đóng cửa lại, mây đen trên mặt như bị mặt trời chói chang xuyên quả xuả tắn. Chỉ thấy Tương Địch Giai đã ăn mặc chỉnh tề đi rằ, áo len cao cổ vàng gạo, quần jean ôm lấy đôi chân dài, dép lê lộ ngón, đi tới như bước trên sàn catwalk, tủm tỉm cười nhìn Giản Phàm, ánh mắt ngoài ôn nhu điềm đạm thường ngày có thêm một phần say đắm của cô gái đang yêu.
“ Chị, để em lấy cháo cho chị ... chị ngồi đi.” Giản Phàm chạy vào bếp, lát sau bê ra hai bát cháo và một đĩa dưa muối đặt lên bàn:
Kê vàng và bí ngô đã nấu nhừ hòa quện vào nhau thành sắc màu hoàng kim đẹp mắt, Tương Địch Giai bê bát lên ngửi:” Oa, thơm quá.”
Mặc quần áo vào rồi không thấy có gì xấu hổ nữa, như đôi vợ chồng trẻ thoải mái cầm cả bát húp, dưa là cải canh thái sợ, kỹ thuật dùng dao không kém đầu bếp Hoài Dương, cùng vị tươi hành hoa rằu thơm, bữa sáng đơn giản nhưng ngon lành.
Tương Địch Giai vừa ăn vừa nói:” Giản Phàm, vừa rồi tôi nghe thấy mọi người nói chuyện.”
“ Ừm.” Cũng không phải là chuyện bí mật gì, Giản Phàm thuận miệng hỏi:” Chị thấy sao?”
“ Tôi thấy họ nói có vài phần đúng đấy, kết thúc nghề nghiệp này một cách quả loa như vậy, nói không chừng sau này cậu sẽ hối hận. Hoặc chí ít thì phải đợi có việc phù hợp với mình hẵng từ chức cũng không muộn. Hơn nữa, hơn nữa ...” Tương Địch Giai tựa hồ có điều khó nói:
“ Hơn nữa, hơn nữa ... Tằng Nam còn nói gì phải không, chẳng trách cô ấy không dây dưa với em nữa, té ra cô ấy tìm được người phát ngôn có ảnh hưởng hơn rồi.” Giản Phàm bật cười đoán rằ:
“ Ừ, có điều đứng ở góc độ người bàng quản nhìn nhé.” Tương Địch Giai không che dấu:” Dù sao tôi thấy Nam Nam rất đáng thương, cho cậu thứ quý giá như vậy rồi, giờ tung tích cha mình thế nào cũng không rõ, chẳng phải mất trắng à? Cậu làm cảnh sát thế là không đúng, phá án sao còn nhận đồ của người ta trước?”
Câu này làm Giản Phàm tịt luôn, mình còn chẳng có chút bất an trong lòng, chị Tương đã bất an thay mình:” Chị, không phải em đồng ý tới đội trọng án rồi sao? Hơn nữa chuyện không đơn giản vậy đâu, trong chuyện này dính líu phức tạp lắm, em nhất thời không nói rõ được, rút lui chỉ vì suy tính an toàn ... Em cũng đã nói với Tằng Nam ngày từ đầu rồi, chuyện này em chỉ đảm bảo tận lực, không đảm bảo làm được. Thôi, đội trưởng Lục nói có lý, làm thêm thời gian nữa, dù sao thân phận này cũng chẳng có mấy tiền đồ.”
“ Tiền đồ của cậu vốn không lớn, đâu có ai hi vọng gì nhiều đâu.” Tương Địch Giai không biết học ai mà nói câu làm người ta mắc nghẹn như vậy, cười khúc khích béo má Giản Phàm an ủi:” Nhưng tôi thích dáng vẻ không có tiền đồ của cậu.”
Một lên một xuống làm Giản Phàm đúng là hết nói ra lời thật, chỉ nhìn chị Tương quả một đêm như kiều diễm ướt át thêm không ít, dù ngàn vạn lần không muốn ăn xong vẫn phải theo ý cô tới trung tâm yoga, chiều nay Tương Địch Giai có buổi dạy, sau đó trả xe cho Tằng Nam rồi mới về nhà.
Không biết vì sao bật mày vi tính lên, sau đó xem tư liệu vụ án từ đầu ... Có lẽ Lục Kiên Định nói có lý, có lẽ do tâm lý có vài phần không đành lòng nhận cổ phổ như vậy, hoặc có lẽ bị chính vụ án hóc búa này làm si mê rồi.
Một ngày trôi quả rất nhanh, thứ hai tới, đúng như đã hẹn, Giản Phàm đi báo danh.
Không ngờ tiếp đón rất long trọng.
“ Hiện giờ đại đội trọng án chúng ta có 6 tổ, nhân viên biên chế 126 người, trong đó 96 người là nhân viên thực địa. thêm vào cậu, trong tấy tôi đều là hình cảnh trong hình cảnh, tinh anh trong tinh anh ... Ha ha, phàm người có thể tới đây thì đều là tinh anh.”
Lục Kiên Định khuỳnh khuỳnh chân bệ vệ đi trước, theo sau là Giản Phàm, bên cạnh Giản Phàm là hai người quen, Hồ Lệ Quân và Trương Kiệt, dẫn y đi theo để làm quen với hoàn cảnh. Nói chính xác hơn là khoe khoang lịch sử của đội trọng án.
Tầng một và tầng hai là phòng làm việc, có biển của các tổ, tổ trưởng có văn phòng làm việc riêng, tầng ba là phòng hội nghị nhỏ và phòng hoạt động, mới tới đã thấy người nơi này quá dư thừa tinh lực. Sáng sớm thứ hai mà đã có người tập tạ, đấm bao cát, tập thể hình, trang thiết bị tốt hơn đại đội một nhiều. Lục Kiên Định rõ ràng là khác hẳn Tần Cao Phong, đi tới đâu là Tiểu Lý, Tiểu Triệu, Tiểu Vương vui vẻ chào hỏi, tùy ý đùa vài câu hoặc hỏi vụ án, mấy người kia tuy cung kính với đội trưởng, nhưng không mấy nghiêm túc.
Í, Tiểu Triệu nhìn chị Hồ rất lạ, thái độ nhiệt tình lắm, có ý đồ, cơ mà không hy vọng, người ta bơ như không khí.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất