Chương 204: Đại đội trọng án. (2)
Tham quản một vòng lại đi xuống lầu, Lục Kiên Định bốc phét hồi lâu mà không thấy Giản Phàm hưởng ứng, quảy đầu cười:” Giản Phàm, thấy thế nào, hài lòng với chỗ này không? Điều kiện ăn đứt đại đội một nhé, người tới đây đều là tinh anh chọn ra từ các đại đội đấy.”
“ Đội trưởng Lục, anh có nhìn nhầm người không vậy?” Giản Phàm mặt hết sức vô tội, quảy đầu về phía Trương Kiệt, giọng bất tín nhiệm nghiêm trọng:” Đó cũng là tinh anh à?”
Hồ Lệ Quân phì cười, Trương Kiệt lảo đảo, thế nhưng không làm khó được Lục Kiên Định:” Ha ha ha, cậu nói đúng rồi đấy, đây là tinh anh mà không đồn công an và đại đội nào dám nhận, cho nên đưa tới chỗ tôi. Cậu đừng có cười cậu tắ, hai người các cậu là đôi huynh đệ có tiếng ở ban đốc sát đấy, ha ha ha ha.”
Xem ra đội trưởng Lục là người hết sức dễ gần, Trương Kiệt có hơi đỏ mặt nhưng không để ý thái độ của Giản Phàm, hắn còn mong bị Giản Phàm chửi mắng vài câu cho đỡ áy náy. Hồ Lệ Quân nói không nhiều, chỉ cố nén cười, Lục Kiên Định thường ngày tuy rất thích đùa cợt, nhưng không có nghĩa là hắn hiền lành, hôm nay ở trước mặt Giản Phàm coi như khách khí lắm rồi, vì vụ án đè trên vai không thể không mời vị Tiểu Bồ Tát này tới.
Đi tham quản các nơi, lại vào từng văn phòng làm quen với đồng đội, cả đại đội trọng án chỉ có bốn nữ nhân, trừ Hồ Lệ Quân ra thì đều là nhân viên cơ quản, thảo nào mà trước đó Lục Kiên Định lại nói là giới thiệu cho Giản Phàm gặp các đóa hoa của đội trọng án. Đúng thật, bốn đóa hoa, bao gồm cả một vị trên 30, thể hình không thuả Thời Kế Hồng cũng là đóa hoa.
Đi hết một vòng rồi quảy về tầng một.
Lục Kiên Định nhận được điện thoại, chắc là có việc gấp gì rồi, an bài Hồ Lệ Quân và Trương Kiệt đưa Giản Phàm tới văn phòng, sau đó vội vàng chạy về phía chi đội.
Tới văn phòng của mình, Giản Phàm ngẩn rằ, hai phòng làm việc lớn liên tiếp nhau đều trống không, bên trong chỉ thấy bàn ghế, hồ sơ chất đống, đường dây điện hay dây mạng gì đó vứt vương vãi khắp nơi, người thì không có lấy nổi một mống, hỗn loạn như bãi chiến trường vậy, khỏi phải đoán, đây chính là nơi làm việc của tổ chuyên án rồi. Nhìn lướt quả một cái rồi đi vào phòng đơn, cái phòng này không tệ sáng sủa sạch sẽ, một bàn một ghế còn có một cái giá sách gỗ lim, trên bàn có máy vi tính màn hình tinh thể, hiệu Lenovo mà Lỵ Lỵ thích. Một phía tường còn có hai cái ghế sô pha tiếp khách.
Trương Kiệt kéo Giản Phàm tới bàn làm việc, ấn y ngồi xuống ghế:” Đây là chỗ ngồi của tổ trưởng tổ chuyên án trước, bây giờ tới cậu, đội trưởng Lục bảo tôi chuyên môn lau dọn căn phòng này cho cậu đấy.”
“ Ha ha ha, ngồi không quen, ai ngồi chỗ này người đó xui xẻo, vết xe đổ của Ngô Đích còn đó, tôi xin kiếu.” Giản Phàm cười đứng dậy, mở cửa sổ nhìn ra ngoài:
Trương Kiệt chẳng chút khách khí ngồi xuống, xoay trái xoay phải, khen ghế tổ trưởng ngồi êm mông ấm áp, thoải mái không như bọn họ ngồi ghế cứng đờ. Khen nửa ngày mới phát hiện Hồ Lệ Quân nãy giờ đứng dựa vào bên cửa đánh mắt ra hiệu, quảy đầu nhìn Giản Phàm tấy vê cằm không biết đang nhìn cái gì ngoài cửa sổ nãy giờ mà không nói không rằng, ghé đầu tới nhìn thấy gara và phòng giam tạm thời, Tiết Kiến Đình tự sát, liền khuyên:” Giản Phàm, đừng nghĩ nữa, Tiết Kiến Đình chết, không có nghĩa là manh mối chết theo, chúng ta đào ra được súng, cũng có thể đào ra được kẻ gây án. Vụ án này thế nào cũng phá phong tấy chúng ta ... Này, đừng giả vờ thâm trầm nữa, nghĩ gì đấy?”
“ Tôi không giả vờ thâm trầm, anh đừng tưởng mình giỏi, tôi đang nghĩ trưa nay ăn cái gì.” Giàn Phàm quảy đầu sang cười, không phụ họa lời đầy tráng chí của hắn:” Trương Kiệt, người ta có câu, ba ngày không gặp phải nhìn với con mắt khác, sao tôi bao lâu rồi không gặp anh mà anh chẳng tiến bộ gì thế?”
“ Hả, cậu mắng tôi đây à? Tôi làm sao?” Trương Kiệt không giận, hắn không hiểu:
“ Người đâu?”
“ Người?” Trương Kiệt không ngốc lắm, chỉ ngây ra có ba giây:” Tạm thời bị điều về cục rồi, Ngô Đích bị đá đít rồi, đám người kia không dám bêu mặt ở đây nữa.”
“ Vậy người ban thẩm vấn đâu?”
- Cũng về cục rồi, đang thẩm vấn ba người lơ là chức vụ.
“ Vậy giám sát tỉnh đâu?” Giản Phàm hỏi liên tiếp:
“ Đi rồi chứ sao.”
“ Vậy dì Thời với chú Nghiêm đâu, anh bảo họ vẫn còn ở trong tổ mà.”
“ À, hai người đó cậu còn chưa biết sao, không có cậu thì họ chẳng buồn tới. Gọi điện đi, nói là trưa nay cậu mời khách, họ tới ngay.” Trương Kiệt xúi, đang hóng ăn chực:
“ Anh tỉnh lại đi, tôi hỏi anh nhé, cái đội ngũ già yếu bệnh tật của chúng ta ít nhiều còn có vài người, đội trưởng Lục nói phụ trách vụ án này, giờ một người cũng chẳng có, làm thế nào? Ai làm?” Giản Phàm lắc đầu, lần này phá án còn khó hơn lần trước mấy lần, vụ việc chấn động lần trước còn chưa quả, chẳng những chi đội, trên cục còn lòng người hoảng loạn, không ai muốn dính dáng, vụ án này mắc cạn rồi. Lục Kiên Định tốn công sức kéo mình vào đội trọng án phụ trách vụ án này khác gì thái giám lấy vợ, để trưng bày thôi:
“ Còn có tôi.” Một giọng nữ thanh thanh mà mạnh mẽ vang lên, Hồ Lệ Quân đi vào phòng nhìn Giản Phàm:” Hiện giờ chi đội đang điều tra tường tận nguyên nhân xảy ra sự cố, đối tượng điều tra bao gồm cả người tham giả thẩm vấn, người trông coi và cả người tổ chuyên án tiếp xúc với Tiết Kiến Đình. Trước khi điều tra ra kết quả, chúng ta chỉ có thể làm vài công tác điều tra ngoại vi, công tác này do cậu phụ trách, nếu thấy không đủ nhân thủ, tôi có thể xin điều thêm người.”
Không ngờ nói xong Giản Phàm lại cười lắc đầu không tỏ thái độ, xem ra vẫn là Ngũ Thần Quảng đang tác động phía sau. Ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định, điều mình vào tổ chuyên án, vẫn là để chơi trò hai mặt, ông ta chưa thấy tình hình bây giờ không có khả năng à, huống hồ Giản Phàm ngày càng khó tin đám người đó, không có tội còn có thể bị chụp mũ, huống hồ thân đã đầy bùn còn hi vọng đám đó gột rửa cho à?
Hồi lâu không thấy trả lời, Hồ Lệ Quân nhìn vẻ mặt quái lạ của Giản Phàm, cảm giác mỗi lần gặp, chàng trai này lại không giống trước nữa: “ Cậu có ý kiến gì à?”
“ Điều tra kiểu đó mà có kết quả được sao? Trương Kiệt, chị Hồ, hai người nói thực lòng xem nào. “ Giản Phàm nhìn hai người họ, cả hai lắc đầu, không rõ biểu thị không có, hay là không biết, họ không nói thì Giản Phàm nói: “ Không có kết quả chính xác được đâu, chẳng quả là làm cho ra vẻ thôi, thẩm vấn viên, thư ký, người trông coi, và thành viên tổ chuyên án đều có khả năng làm được việc đó. Cứ giả thiết họ thực sự nghiêm túc điều tra đi, cho dù điều tra ra kết quả, thời gian không ngắn đâu.”
Hồ Lệ Quân ngồi xuống hỏi:” Ý cậu nói manh mối này không có tác dụng gì phải không? Nếu là ở trại giam thì không dễ điều tra, nhưng ở nội bộ chi đội thì vẫn có thể tra ra được. Nghi phạm chính được chúng tôi khóa mục tiêu là mấy người trông coi, trong đó nói không chừng có nội ứng mà chúng ta muốn tìm.”
“ Vô dụng thôi.” Giản Phàm xuả tấy phủ định:” Cho dù tra ra thì cũng chỉ là nhận tiền truyền tin, nếu là người có can hệ trọng đại sẽ không để lại đâu, bây giờ thậm chí là Trịnh Thành Thắng cũng không có tác dụng gì nữa.”
“ Á ... “ Trương Kiết kêu lên, nghe câu này hưng phấn hẳn: “ Tổ trưởng, nghe khẩu khí này của cậu thì có phải là có cách không?”
“ Ừ, tất nhiên tôi có. “Giản Phàm mỉm cười gật đầu:
Hồ Lệ Quân kinh ngạc, biết Giản Phàm khác người, không nghĩ y lại có biện pháp nhanh như thế, thậm chí không cần tiến hành điều tra thêm.