Chương 206: Kẻ thao túng bàn cờ. (2)
Trương Kiệt lè lưỡi cười ngốc nghếch: “ Suy đoán, chẳng lẽ chỉ cậu mới biết suy đoán?”
“ Nói dối. “ Giản Phàm khẳng định ngày tên này trả lời không thật, nhíu mày: “ Lần trước ăn cơm ở nhà tôi, anh nói là chị Hồ nói, nhưng chị Hồ chỉ tiếp xúc với vụ án Tề Viên Dân, chị ấy không thể liên hệ tới Tề Thụ Dân. Bốn năm trước khi phát sinh vụ án buôn lậu của Trịnh Thành Thắng, Tề Thụ Dân đã ra nước ngoài, căn bản không ở trong phạm vi hiềm nghi.”
“ Cậu, cậu ... Làm sao mà nhớ được chi tiết thế? Đến tôi còn không nhớ mình đã nói gì. “ Trương Kiệt luống cuống:
“ Đừng có dông dài vô nghĩa, nói, chuyện là sao? Đừng bảo với tôi anh có thể suy luận, có phải là có người ở sau chỉ chiêu cho anh không? Người đó là ai?” Giản Phàm chỉ mặt Trương Kiệt, điệu bộ này chính là thẩm vấn nghi phạm:
“ Không có, tôi vô ý tra rằ.” Trương Kiệt gạt tấy Giản Phàm đi:
“ Được, anh nói chứ gì?” Giản Phàm khoanh tấy trước ngực, tựa hồ có chút tức giận:” Tôi đi nói với đội trưởng Lục, kể ngọn nguồn với anh ấy, xem anh giải thích ra sao, không thì tôi đi nói với chi đội trưởng. Đội trọng án xuất hiện nhân vật văn võ song toàn như anh, chi đội trưởng chắc là mừng lắm ... Không nói chứ gì? Đừng hối hận, tôi nghi anh thông đồng tiết lộ bí mật, tôi tố cáo anh.”
Nói tới đó cầm di động ra bấm số, Trương Kiệt nhìn thấy thế hoảng luôn, kéo tấy Giản Phàm không được, đoạt lấy di động, cười nịnh:” Tổ trưởng, tổ trưởng, xin cậu, cậu là lão đại, tôi sợ cậu rồi ... Tôi giúp cậu tìm ra manh mối nhanh chóng, tôi không có công thì cũng vất vả. Tôi nói, tôi nói, tôi nói được chưa?”
“ Nói!” Giản Phàm chém đinh chặt sắt phát ra một chữ:
Trương Kiệt lại bắt đầu quảnh co:” Này, làm phức tạp lên thế để làm gì, có người biết nội tình nên tiết lộ cho tôi thôi, vì lý do an toàn, tôi không thể nói với cậu.”
“ Không nói tôi cũng biết.” Giản Phàm nhìn thẳng vào mắt Trương Kiệt:” Khi tôi bị giam ở ban đốc sát tôi luôn cảm thấy có vấn đề, tiến trình điều tra cũng nhanh quá đi, nhanh tới mức đừng nói người ngoài, tới tôi còn thấy không có khả năng. Anh nói chị Hồ chỉ điểm, không ngờ tôi lại tin, hôm nay xem ghi chép tra hỏi của Tề Viên Dân tôi mới hiểu. Tôi đã đoán ra anh có vấn đề, vậy thì tôi cũng đoán được là ai, anh có tin không?”
“ Dụ cung tôi à? Tôi biết thủ đoạn của cậu, chuyên lừa người khác.” Trương Kiệt không tin:
“ Hừ.” Giản Phàm lật hồ sơ, chỉ vào một cái tên:” Đúng chưa?”
Trương Kiệt như mèo bị dẫm phải đuôi, nhảy dựng lên chỉ mặt Giản Phàm:” Cái mẹ con nhà nó, thế mà cậu cũng đoán ra được à, đội trưởng Lục nói đúng, cậu là quỷ đầu thai.”
“ Quỷ đầu thai cũng còn hơn kẻ giở trò sau lưng, tôi coi anh như anh em, vậy mà anh che dấu tôi à? Làm trò sau lưng tôi vậy à? Tôi không đùa với anh đâu.” Giản Phàm vỗ bàn:” Giờ ban đốc sát đang truy lùng kẻ lộ tin nội bộ, anh nghĩ đây là chuyện để cợt nhả à? Hôm nay anh không giải thích rõ ràng cho tôi, tôi không còn cách nào khác, là anh không cho tôi lựa chọn, đừng trách tôi.”
“ Đừng nói nghiêm trọng thế, tôi có phải loại người đó đâu ... Được rồi, được rồi, tôi nói với cậu, nhưng chỉ hai chúng ta biết với nhau thôi nhé?” Trương Kiệt sợ rồi, thằng này đúng là không phải người, thấy Giản Phàm gật đầu đồng ý mới tiết lộ ra một chuyện không ai dám tin:
Người cũ, một cái tên cũ: Lý Uy.
Giản Phàm gập hồ sơ lại ném lên bàn, mắt nhìn Trương Kiệt lung túng thiếu tự nhiên, người anh em này từ đồn công an lên đội trọng án hoàn toàn là nhờ vào tinh thần liều mạng, mỗi lần bắt giữ tội phạm đều xông lên đi đầu, công lao không ít, sai phạm càng nhiều. Từ trước tới giờ Giản Phàm luôn quy hắn vào cùng một kiểu người như Tiêu Thành Cương, không tin hắn trở nên thông minh như thế, có điều suy nghĩ nhân tố Lý Uy vào thì mọi chuyện đều thông rồi.
Có người đứng sau toàn bộ sự việc này, chẳng lẽ là ông tắ?” Giản Phàm, cậu không thể không thừa nhận, giả thiết của giám tốc Lý là chính xác, nếu như không có người ta nhắc nhở, chúng ta làm sao tìm được súng nhanh như thế.”
Giọng Trương Kiệt khi nói về Lý Uy có vài phần sùng bái:
Giản Phàm bình phẩm luôn một câu:” Đúng rồi, cũng không bị xử phạt nhanh như thế, đừng lải nhải, kể lại quá trình.”
“ Tháng trước sau khi chúng ta gặp giám đốc Lý, hai tuần sau đó, một ngày Nguyên Nghị Minh gọi điện thoại cho tôi.”
Giản Phàm nheo mắt lại một cái:” Là cái tên đi xe Huyndai?”
“ Hết hồn, cái đó mà cũng nhớ, cậu mới nhìn một lần ... Được rồi, đừng trừng mắt như thế, chính là vị chúng ta gặp ở trước công ty địa ốc Uy Thịnh, đồng nghiệp của chúng ta trong đội trọng án, ba năm trước ...”
Giản Phàm phất tắy:” Tiếp tục.”
“ Anh ta trước kia theo Ngô Đích làm vụ án này, biết tôi cũng thế nên cung cấp manh mối, tôi nghe vậy liền đi, tới nơi gặp cả giám đốc Lý, cùng ăn một bữa cơm. Trong bữa cơm ông ấy nói phán đoán của bản thân về vụ án, về sau thì cậu biết rồi, tôi về tra tư liệu sau đó lên mặt được một phen. Ai mà ngờ tổ trưởng đại nhân lại moi được một khẩu súng về ... Ai mà biết chuyện hay lại chẳng hay tý nào, bị tên khốn Ngô Đích nhảy vào cướp công. Chỉ thế thôi, ông ấy nói nhiều năm quả vẫn để ý tới vụ án, chuyện anh em họ Tề gây án chỉ là phán đoán.” Trương Kiệt nói ra xong thở phào:
“ Lý Uy không nói gì thêm chứ?”
“ Không, tôi thề, kỳ thực khi đó tôi còn không coi trọng lắm, có điều giả thiết của giám đốc Lý lại tương tự cậu khiến tôi chú ý hơn, nói chuyện thêm mới biết, té ra bao năm quả ông ấy vì vụ án này, vì đào ra nghi phạm này mà chính bản thân đi tìm hiểu đồ cổ rồi say mê đồ cổ. Vốn ông ấy không có manh mối gì về vụ án, cho tới 4 năm trước khi Trịnh Thành Thắng phạm án bị đội trọng án bắt, hiềm nghi mơ hồ chĩa về phía Tề Viên Dân, sau đó vô ý biết Tề Viên Dân và Tề Thụ Dân bị chi đội trưởng đích thân bắt giữ là anh em cùng họ tộc. Nguyên Nghị Minh khi cùng Ngô Đích xử lý vụ án này đã từng đề xuất giả thiết ấy, có điều bị Ngô Đích phủ quyết, vì chuyện ấy anh ta cãi nhau với Ngô Đích một trận, Ngô Đích dứt khoát liệt Lý Uy vào nghi phạm số một, tiến hành điều tra cặn kẽ. Kết quả rõ rồi, chả tra ra cái chó gì, vụ tán treo ở đó. Không rõ Nguyên Nghị Minh từ chức luôn, sau đó như trêu tức còn đi theo nghi phạm chính ...”
“Trương Kiệt nói một hơi dài dừng lại đôi chút lấm lét nhìn Giản Phàm: “ Tới khi cậu xảy ra chuyện tôi hiểu phần nào, đoán chừng giống cậu, bất đắc chí, không muốn mặc bộ cảnh phục này nữa.”
Tuy đoán ra người gợi ý cho Trương Kiệt là ai, nhưng chi tiết trong đó thì giờ mới hiểu, Giản Phàm nhéo cằm, động tác này Trương Kiệt cũng quen, đó là y gặp phải câu đó khó giải nào đó.
“ Tiếp tục đi chứ? Sao lại dừng? “ Giản Phàm hồi lâu không nghe thấy gì, sực tỉnh nhắc:
Trương Kiệt giơ hai tấy đầu hàng: “ Tổ trưởng, tôi đã thành thật khai báo hết rồi, còn muốn nói nữa là bức cung ... À phải còn, giám đốc Lý bảo tôi đừng nói với cậu.”
“ Vì sao?”
“ Ông ấy nói cậu là người thận trọng lại đa nghi, nói không chừng sẽ hoài nghi ông ấy có dụng tâm khác, trước kia tôi không nhận rằ, giờ mới phát hiện, cậu đúng là đa nghi Tào Tháo, đến cả tôi mà cũng hoài nghi.”