Chương 207: Thần long nay mới thấy đầu. (1)
Trương Kiệt nói với điệu bộ hết sức oan ức, cơ mà lại chẳng thấy Giản Phàm có phản ứng gì cả, mắt cứ nhìn chằm chằm lên lên trần nhà, đây cũng là hành động vô thức khi đi sâu suy nghĩ, nhiều lần chứng kiến rồi.
Chắc là vì trong đầu lúc nào cũng đầy chủ ý xấu nên cứ thi thoảng lại ngẩn người, người ta trầm tư suy nghĩ thì thâm trầm trí tuệ, Giản Phảm thì cái mặt nghệt ra như thằng ngốc, mấy lần Trương Kiệt định nhét cái gì đó vào mồm Giản Phàm mà không có cái gan đó.
Còn nếu như Giản Phàm mà thâm trầm thì chắc chắn trăm phần trăm là vờ vịt.
Không biết quả bao lâu Giản Phàm nghiến răng nghiến lợi rồi ánh mắt từ từ khôi phục bình thường, Trương Kiệt chỉ đợi có thế chỉ mặt mắng;” Này, này, vừa rồi bắt tôi nói nửa ngày trời, rốt cuộc cậu có nghe không đấy, trêu tôi đấy à?”
“ Trêu anh à? Tôi còn muốn tố cáo anh đấy.” Giản Phàm nổi cáu vung tấy đánh tấy Trương Kiệt sang bên:” Tự ý gặp mặt nghi phạm, tự ý tiết lộ tình hình điều tra cho nghi phạm, đây là hành vi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, mai tôi dẫn đốc sát tới bắt anh.”
“ Cậu cũng nhỏ nhen quá đi, tôi chỉ dẫn đốc sát đi tìm cậu một lần thôi mà thù dai thế, nhất định phải tìm lại cân bằng tâm lý thế à? Chuyện này tôi chỉ có công không tội.” Trương Kiệt nói cứng, tuy đoán Giản Phàm chỉ dọa mình thôi, cơ mà hơi ớn:
“ Thế à, vậy thì sao anh phải che dấu, tôi không hỏi thì anh không chịu nói chứ gì? Trương Kiệt, anh không bị người ta lợi dụng làm công cụ đả kích kẻ khác đấy chứ?” Giản Phàm chợt chất vấn:
“ Cậu nói giám đốc Lý lợi dụng chúng ta ấy à?” Trương Kiệt phủ quyết ngày lập tức: “ Không thể có chuyện đó, giám đốc Lý là người rất nghĩa khí. Nói cho cậu biết, năm đó mấy cảnh sát ở phân cục Tần Nguyên sau khi từ chức sống không ra sao đều tới làm việc cho ông ấy. Ngày cả vị phó tổng của ông ấy cũng là cảnh sát lâu năm của đại đội 4 nghỉ hưu nội bộ, phàm là người có chút quản hệ với giám đốc Lý, chỉ cần cầu khẩn, không ai là không giúp. Ông ấy còn lập quỹ tài chính, do mấy cảnh sát cũ phụ trách, chuyên môn giúp đỡ cảnh sát mất việc, bệnh nặng hoặc cả người nhà cảnh sát, người nhận ân huệ của ông ấy rất nhiều, người ta là nhân vật truyền kỳ trong giới đấy. Bây giờ hỏi trong hệ thống, có thể có người không biết cục trưởng, phó cục trưởng là ai, nhưng không thể không biết Lý Uy là ai.”
“ Nói cho tôi biết, anh đã nhận ân huệ gì của ông ấy chưa? Đừng nói là có nhé, cái nhìn và bình luận vừa rồi của anh đã mất đi sự công bằng.” Giản Phàm rùng mình, không ngờ sức ảnh hưởng của Lý Uy lớn tới mức này, đánh chết y cũng không tin Lý Uy có lòng từ thiện hay vì tình nghĩa đồng đội:
Trương Kiệt cười hì hì:” Đúng là chẳng cái gì quả mắt được cậu, vợ tôi vốn làm tiếp tân ở Trung tâm thương mại Ngũ Nhất, sau đó sinh con xong thì mất việc luôn, Nguyên Nghị Minh kiếm vợ tôi một việc, ngồi văn phòng chỉnh lý tài liệu, việc nhẹ nhàng mà lương lại tốt, chỉ có thế.”
“ Ài ...” Giản Phàm buông một tiếng thở dài, hồi lâu không nói ra lời, kéo Trương Kiệt ra khỏi ghế của mình, chỉ về phía cửa, ý tứ là: Tự kiếm chỗ mà chơi đi.
“ Này tổ trưởng, giúp cái, chuyện này ngàn vạn lần đừng để ai biết nhé.” Trương Kiệt không đi mà cầu khẩn:
“ Anh mà cũng có ý thức bảo mật cơ à?” Giản Phàm dựa lưng vào ghế, đấm đấm đầu, giờ thì quân tốt duy nhất trong tấy cũng dao động rồi, phá án cái quái gì nữa:
“ Chuyện đó đâu phải là cậu không biết, chi đội trưởng vì vụ án Phân cục Tấn Nguyên năm đó mà bị liên lụy, dậm chân tại chỗ không tiến lên được, ông ấy luôn muốn tìm chứng cứ đóng đinh giám đốc Lý lên tường, hai người họ đấu nhau mười mấy năm chưa phân thắng bại, còn đội trưởng Lục thuộc đích hệ của chi đội trưởng. Cậu thích nói thì nói, khai trừ tôi, tôi tới Uy Thịnh xin việc.” Trương Kiệt thấy Giản Phàm không tỏ thái độ, bản thân tỏ thái độ trước:
Giản Phàm nhướng mắt lên nhìn Trương Kiệt, vẫn bộ dạng trời sập xuống cũng không sợ, đoán chừng tin y không đi tố cáo, có điều lại kiêng kỵ mối quản hệ đan xen phức tạp ở nội bộ:” Trương Kiệt, cho dù anh tiết lộ bí mật thì tôi cũng bao che cho anh, anh biết tính nguyên tắc của tôi còn chẳng bằng anh. Có điều anh cũng quá tệ, chuyện lớn như thế mà anh lại dấu tôi, anh không bao giờ nghĩ vì sao ông ấy nói với anh, vì sao lại cho anh ân uệ khi anh vào tổ điều tra? Không có thành phần muốn mượn tấy chúng ta làm việc, hoặc vừa ăn cắp vừa la làng? Anh có bao giờ nghĩ tới chưa?”
“ Oa, đúng là cậu hoài nghi giám đốc Lý rồi, chẳng trách ông ấy lại không cho nói với cậu.” Trương Kiệt lên tiếng nói giúp Lý Uy:” Tôi thà tin chi đội trưởng làm chứ không tin đó là giám đốc Lý.”
Giản Phàm chỉ biết cười méo miệng, Trương Kiệt thẳng như ruột ngựa, ai tốt với hắn một chút thì hắn tốt lại cả trăm lần, chuyện này không còn gì để nói nữa rồi, Lý Uy làm tới mức này, nếu không phải là đại thiện nhân thì là đại gian như trung.
Hoặc có lẽ chẳng thể dùng hai từ "xấu" hay "tốt" đánh giá một con người, Lý Uy càng như thế.
Thấy Giản Phàm lại bắt đầu nắn cằm trầm tư, Trương Kiệt tự động tực giác nhẹ nhàng lui ra ngoài khép cửa lại.
Rất lâu sau hết giờ làm, đang chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc về nhà, cửa lại bị xô "sầm" một cái, Trương Kiệt vội vội vàng vàng chạy vào, Giản Phàm đùa:” Anh còn chuyện gì chưa khai báo à?”
“ Mời cậu ăn cơm nhé?” Trương Kiệt xoa xoa tấy cười:
“ Ái chà, keo kiệt như anh mà sao hôm nay lại rộng rãi thế?” Giản Phàm hừ một tiếng:
“ Có người mời cậu, còn tôi đi ăn chực thôi, thế nào?”
Giản Phàm đang vui vẻ nghe vậy liền hỏi một câu chỉ hai người mới hiểu:” Có phải cũng là người đó không?”
“ Không, không, tuần trước giám đốc Lý nói với tôi rồi, nếu như cậu nhìn rằ, nhất định phải nói với ông ấy, ông ấy mời cậu một bữa cơm trò chuyện. Ông ấy nói cậu vì ông ấy cởi bỏ tâm kết mười mấy năm, phải cám ơn cậu, còn bảo với tôi là, con người cậu có chút thanh cao, không dễ mời. Hì hì, vừa rồi tôi gọi điện cho Nguyên Nghị Minh, kiếm được bữa cơm, cậu có đi không, không đi thì tôi tự đi.”
Con người này thật đáng sợ, nắm rõ tâm lý của người khác như lòng bàn tắy, mọi đường đi nước bước đều có chuẩn bị từ trước, nói không chừng là lúc nãy Trương Kiệt vừa ra ngoài là đã liên lạc với người tắ, Lý Uy không phải là nghi phạm hàng đầu của Giản Phàm thậm chí còn xếp cuối bảng, nhưng những hành vi này lại làm người ta không cách nào lý giải, xem ra tốt nhất là mặt đối mặt một phen, nghĩ thế liền thoải mái đồng ý:” Ai nói là tôi khó mời, anh mà mời, ngày nào tôi cũng ăn miễn phí cho anh xem.”
Mấy hôm nay vùi đầu vào đọc tài liệu, cảm giác người hơi rỉ sét rồi, Giản Phàm trước khi lên xe còn làm vài động tác thể dục, hít không khí lạnh buốt phổi, thở ra hơi khoan khoái, mùa đông cửa phòng lúc nào cũng đóng kín, không khí không lưu thông, bên ngoài tuy lạnh một chút nhưng dễ chịu hơn nhiều.
Cái lạnh ở Đại Nguyên sao có thể so với vùng bán sơn địa như huyện Ô Long, càng chẳng so được quê nhà ở trong núi.
Vừa vào xe thì có tin nhắn tới, là của chị Tương, một câu “Chó con, nhớ ăn uống đúng giờ đấy!”, cho thấy quản hệ hai người đã có bước tiến lớn rồi, còn vì sao bị đặt biệt danh như vậy là chuyện bí mật giữa hai người.