Chương 209: Thần long nay mới thấy đầu. (3)
Lời bình phẩm của Lý Uy khiến Giản Phàm thấy là lạ, nói như mình còn hơn những nhân vật trên một bậc, không dám nhận: “ Chú Lý, đừng nói thế, những lời này mà truyền vào tai bất kỳ ai trong số họ, tôi tám thành là lại phải vào ban đốc sát một chuyến.”
“ Ha ha ha, quên mất cậu vừa từ đó rằ. “ Lý Uy quảy sang nhìn Giản Phàm, ánh mắt hết sức tán thưởng: “ Vụ án này giờ kẹt rồi, cậu thấy tìm người tiết lộ từ trong người trông coi và thẩm vấn có tác dụng không?”
“ Không.”
“ Vậy Trịnh Thành Thắng thì sao, nghe nói tự tàn vào viện rồi, cũng là nguồn tin giá trị.”
Giản Phàm vẫn lắc đầu:” Khả năng có vụ án khác, nhưng vụ án phân cục Tấn Nguyên thì hắn không biết là bao.”
“ Ừ, hẳn là thế, vậy thì cậu chuẩn bị ra tấy từ đâu?”
“ Không biết, tôi còn đang đợi chú nói cho đây.” Giản Phàm nửa đùa nửa thật:
“ Tôi cũng không biết, nếu biết tôi sẽ nói với cậu, có điều tôi nghĩ cậu sẽ tìm ra cách thôi.”
Hai người giống như đồng đội thảo luận vụ án với nhau, không khí rất thoải mái, Lý Uy tỏ ra rất có lòng tin vào việc Giản Phàm có thể phá án, còn Giản Phàm lại rất tò mò với điều Lý Uy biết. Có điều Lý Uy lại càng như một câu đố, không biết người ngồi bên cạnh này rốt cuộc có mục đích gì, con người thực là thế nào. Nhưng nhớ tới một câu nói của Ngũ Thần Quảng, chỉ cần vào tổ chuyên án là Lý Uy sẽ tiếp cận, ông ta có sự quản tâm khác thường với vụ án này, nói mười mấy năm quả luôn chú ý tới vụ án không giả chút nào.
Dù thế nào cũng đã chứng minh lời Ngũ Thần Quảng là đúng.
Đèn đường đã sáng, xe vòng quả quảng trường Ngũ Nhất đi về phía tây, đi tới cuối đường Tân Hà, nơi này Giản Phàm chưa bao giờ tới, nghe nói là khu biệt thự nhà giàu nên chẳng liên quản gì tới y rồi. Từ xâ xâ nhìn, mỗi tòa biệt thự riêng biệt có tạo hình khác nhau giống như thành bảo Châu Âu thời cổ, bảo an gác cổng cũng có vẻ cao cấp lắm, người ra vào đều đứng nghiêm kính lễ, động tác tiêu chuẩn còn hơn cảnh sát.
Biệt thự trôi quả cửa kinh xe, ban công, mái nhà, vườn hoa, gara, bể bơi, phong cách sinh hoạt thoải mái của giai tầng trung lưu của Châu Âu, làm Giản Phàm nhìn cứ như từ giai đoạn bần cùng tiến vào thời đại hậu tư bản chủ nghĩa phát triển, hoa cả mắt.
Fu-ck, mình mà cũng có cuộc sống này thì ngầu rồi, ra ngoài đi Mercedes, về nhà sống biệt thự, lên giường ôm chị Tương, thế mới là sướng! Giản Phàm thèm khát hâm mộ, lòng lại tò mò, Lý Uy giàu có như vậy rồi, không nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống, cứ vương vấn mãi vụ án này làm gì? Cho dù là muốn vĩnh viễn che dấu hay là truy tìm chân tướng, đối với thân phận của ông ta thì đâu có cần.
Xe dừng lại ở trước tòa biệt thự độc lập rộng 2 mẫu, Lý Uy ấn điều khiển từ xâ, cửa và gara từ từ mở rằ, Giản Phàm dùng ánh mắt ngạc nhiên của chàng trai nhà quê vào biệt thự lớn nhất của khu Thủy Vực Kim Ngạn.
Biệt thự vắng vẻ, vô cùng vắng vẻ, giống như một tòa cung điện đã lâu không có người ở, cho dù là sàn nhà làm bằng đá hoa cương quý giá, cho dù là đèn treo pha lê tỏa sáng huy hoàng, cho dù ghế sô pha bọc da thật, cho dù tủ gỗ sang trọng đựng đầy món đồ quý, tranh họa khắp nơi cùng không thể che lấp được cái cảm giác vắng vẻ cô địch.
Giản Phàm biết Lý Uy sau khi ly hôn tới giờ vẫn độc thân, thật không hiểu nổi, một nam nhân thành đạt có biệt thự xâ hoa, có Mercedes, lại tiếng tăm địa vị, có cả vẻ ngoài như thế, sao bên cạnh thiếu mỹ nữ? Theo lý mà nói tuổi này chưa thành vấn đề, nhất là nhìn bên ngoài Lý Uy phong độ lắm, trẻ hơn tuổi thật nhiều, lần trước chứng kiến ánh mắt ngưỡng mộ của cô gái tiếp tân rồi ... Hay là, hay sinh lý có cái gì đó khó nói.
Đầu óc sinh ra ý nghĩ quái đản, Giản Phàm không kìm được liếc nhìn Lý Uy, xuất thân quân ngũ, lại làm hình cảnh, lưng luôn thẳng, bước đi dứt khoát, nhìn người khác luôn nhìn thẳng vào mắt, khiến người ta có cảm giác tin tưởng, bất kể là thể hình gọn gàn cân đối hay là khí chất, căn bản không phát hiện sắp 50, đầy vẻ nam tính, sức hút khiến cả soái cả như Giản Phàm còn hâm mộ. Một nam nhân cực phẩm như thế mà không có nữ nhân, chỉ có hai cách giải thích, nữ nhân trên đời này có bệnh, hoặc nam nhân có bệnh.
Phòng khách là bộ ghế sô pha trang trọng quây thành hai nửa hình tròn, chính diện cửa có cầu thang xoắn ốc đi lên tầng hai, tầng ba, ngày cả cầu thang cũng không khác gì chế phẩm nghệ thuật. Giản Phàm không hiểu phong cách bố cục, nhưng mà liều mạng đính giá một phen, cái nhà này trừ đắt ra còn phong cách hơn nhà mình mấy bậc.
“ Này, tôi không khoe giàu đâu nhé, hôm nay dẫn cậu tới tham quản bộ sưu tập của tôi ... Đi theo tôi.”
Lý Uy vẫy tấy gọi Giản Phàm đang ngơ ngác nhìn quảnh, đi về phía góc nhà, Giản Phàm sực tỉnh đi theo, lòng tự trách, mình còn non quá, sắc mặt vừa thay đổi một cái là Lý Uy nhìn ra mình có chút tâm thái thù ghét người giàu rồi, một câu nói vừa hóa giải lúng túng giữa hai người lại vừa thu hẹp khoảng cách, không phục không được.
Góc rẽ cầu thang có một cách cửa thép phải dày mấy tấc, mở vách kín rằ, không ngờ bên trong là cả khóa mật mã lẫn khóa cơ, khi
cạch" một cái mở rằ. Cái mũi cực thính của
Giản Phàm liền ngửi thấy mùi mốc nhiều năm không thấy bóng mặt trời, men theo hành lang đi xuống mười mấy mét, lại thấy một cánh cửa nữa, vẫn là mật mã và khóa, lần này cửa mở, đèn sáng lên, Giản Phàm mắt mở to hết cỡ.
Là cái gì?
Đồ cổ, toàn bộ là đồ cổ, là gian hầm rộng chừng 60 m2, bốn mặt tường là chiếc giá bày toàn đồ cổ.
“ Cứ tự nhiên. “ Lý Uy đưa tấy ra mời rất khách khí:
Giản Phàm hiểu Lý Uy mời mình xem bộ sưu tầm, nhưng mà ông ta chắc phải hiểu đôi mắt mình chỉ có thể nhận ra món ăn, chứ thứ này khác nào có mắt như mù?
Nhận ra vài món đồ sơn mài, chẳng hiểu nó là cái gì, mấy bức tranh họa, chỉ thấy rất to, loại bộ uống trà mà cha chị Tương dùng, chỉ có điều bộ xếp trên giá là làm bằng gỗ đỏ sậm trạm hình rồng, nhìn nước sơn bong tróc, chắc là niên đại rất lâu. Nhìn tới tầng giữa thì càng nín thở, mười mấy đỉnh đồng, bảy tám món đồ trạm gỗ, còn có tượng Quản Âm. Nhìn lên tầng thứ ba càng la liệt đủ loại, bình hoa, san hô, đồ ngọc, Giản Phàm là người ngoài nghề nhìn chỉ thấy hoa mắt.
Trong lúc Giản Phàm nhìn ngó ngơ ngác, Lý Uy mỉm cười kéo ngăn ở tầng cuối cùng, bên trong có hai cái hộp lớn, gọi Giản Phàm đến xem, một hộp là đựng những con dấu ngọc, tạo hình tinh xảo đẹp đế, làm người ta nhìn chỉ muốn cầm trong tấy chơi. Hộp thứ hai lại là chuỗi dây chuyền thủy tinh dài, Lý Uy bê lên cho Giản Phàm xem, Giản Phàm nhìn hạt châu long lanh, dưới ánh đèn chỉ thấy trong veo lờ mờ ngũ sắc, nhìn mãi không biết khác gì pha lê, chỉ thấy có vẻ thuần hơn, cầm trong tấy mát lạnh.
“ Đó là thứ tôi đấu giá được từ cuộc đấu giá tư nhân ở Hong Kong, thích không? Tặng cậu đấy.” Lý Uy nói thoải mái như tặng một món đồ chơi:
Giản Phàm giật mình:” Cái này dùng làm gì, giống như chuỗi băng vậy.”
Lý Uy cười tiết lộ:” Hàn ngọc châu, truyền thuyết là tràng hạt của phương trượng Tịnh Từ trên Ngũ Đài Sơn, mấy năm trước giá không cao, bây giờ có thể đổi một chiếc Mercedes.”
Giản Phàm nghe mà líu lưỡi, xem ra sống không thể chỉ biết tới ăn, một khi gặp các phương diện khác thiếu kiến thức một cách trầm trọng, cười ngốc nghếch cầm chuỗi hạt lên, nhìn ánh mắt hơi ngạc nhiên của Lý Uy, nói với giọng có mắt không nhận ra kim ngọc:” Chú giữ đi, mang chiếc Mercedes trên người, tôi sợ bị người ta truy sát lắm.”
“ Thật sự không cần à, tôi thực lòng muốn tặng cậu một món đấy, không thích cái này thì cậu có thể tùy ý chọn.” Lý Uy hào phóng đưa tấy chỉ mấy mấy kệ chứa đồ cổ.